Cao Phong.
Một trong số tính cách mà các đệ tử của Bạch Long Vương được thừa hưởng trọn vẹn nhất, giống Bạch Long Vương nhất chính là tính tự phụ, cực kỳ tự phụ.
Nếu không, hắn ta cũng không thể lựa chọn tấn công Lục Vân một cách trực tiếp như vậy.
Hơn nữa còn chỉ sử dụng năm mươi phần trăm sức lực.
Bởi vì Cao Phong cảm thấy, giết chết một tên đạo sĩ vô danh mà phải dùng toàn lực chiến đấu cũng là một loại vũ nhục, không, không phải là vũ nhục, mà là sỉ nhục, là sỉ nhục lớn nhất trong đời hắn ta.
Lần thất thủ đầu tiên đã gây một cảm giác cực kì khó chịu trong lòng Cao Phong.
Đường đường là Hóa Cảnh Tông tông sư, mà không thể dùng một chiêu để kết liễu một con kiến thì thật sự là thất bại, quá thất bại!
Cao Phong vô cùng khó chịu.
Vì thế.
Lần nữa nhìn về phía Lục Vân, thái độ của Cao Phong cực kỳ quyết liệt, lạnh lùng quát: “Cút lại đây chịu chết đi!”
Cực kỳ bá đạo!
Tiêu Thấm vô thức tiến lên một bước, dùng cơ thể yếu ớt của mình để che chắn cho Lục Vân ở phía sau.
Cô không phải là người tu đạo, cũng không phải võ giả, hay người tu luyện gì cả, cô chỉ là một cô gái bình thường, đơn độc và yếu đuối.
Nhưng đây là trạng thái bảo vệ của một người chị gái như cô giành cho em trai mình.
Gặp được bất kì trường hợp gặp nguy hiểm nào, cô luôn để em trai trốn phía sau.
Loại chăm sóc này không liên quan gì đến sức mạnh.
Đó là bản năng.
Là tình yêu.
Là một biểu hiện tự nhiên xuất phát từ cảm xúc bên trong.
Là cử động rất nhẹ.
Nhưng Lục Vân đã nhìn thấy tất cả và ghi tạc nó trong lòng.
Đây là chị gái của mình.
“Cao Phong, nếu anh dám động đến một sợi tóc của Lục tiên sinh, Long gia chúng tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng!”
Lục Vân là cơ hội của Long gia, Long Diệc Tuyết vẫn trông cậy vào hắn chữa bệnh cho ông nội cô, nên đương nhiên cô ấy không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
Tuy nhiên.
Cao Phong thậm chí còn không thèm nhìn đến Long Diệc Tuyết.
Như hắn ta đã nói trước đó, vị kia của Long gia đã bước nửa bước vào quan tài, giờ đây cả Long gia như đang hấp hối, cho nên lời nói của Long Diệc Tuyết hoàn toàn không có tác dụng gì đối với Cao Phong.
Hắn ta cũng lười nói nhảm với Long Diệc Tuyết.
Phải lập tức giết chết Lục Vân, rồi rời đi.
Sát khí của Cao Phong kinh người, nội lực bộc phát ra bên ngoài, toàn thân bao trùm bởi một cỗ khí tức bá đạo, đang định một kích giết chết Lục Vân thì đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Võ giả tỉnh Giang Nam đều phát điên như thế này sao?”