Long Tử không nói nữa.
Nhưng mà.
Đương nhiên, ánh mắt của mọi người đều rơi vào người Long Xuyên, dường như đang chờ ông ấy cho đáp án.
Ngoài lão gia tử ra, người có tiếng nói nhất trong Long gia chính là Long Xuyên.
Vì vậy, hiện giờ ông ấy là người có quyền quyết định nhất.
Làm sao Long Xuyên có thể không hiểu những người này đang nghĩ gì.
Lòng ông ấy cũng buồn lắm.
Có người cha nào lại sẵn sàng hy sinh hạnh phúc của con gái mình chứ?
Nhưng mà, trên cương vị là gia chủ, có quá nhiều thứ cần ông phải cân nhắc, trong đó thứ quan trọng nhất là lợi ích tập thể của gia tộc.
Vừa rồi Long Xuyên không lên tiếng là do ông ấy đang tự ép mình đưa ra quyết định.
Hơn nữa, xem thái độ của những người trước mặt này, rõ ràng là muốn ép Long Xuyên chấp nhận, nếu ông ấy ra quyết định không tốt, sau này uy quyền của ông ấy ở Long gia rất có thể sẽ giảm mạnh.
Long Xuyên chậm rãi quay đầu nhìn về phía Long Diệc Tuyết, nặng nề thở ra một hơi nói: “Diệc Tuyết…”
“Con từ chối!”
Sắc mặt Long Diệc Tuyết vẫn lạnh lùng, nhìn thấy vẻ mặt của Long Xuyên cô ấy đã biết quyết định của ông ấy là gì, cho nên không đợi ông ấy nói hết câu, cô ấy đã lạnh lùng nói trước.
Vẫn là ba chữ ấy.
Long Xuyên cười khổ nói: “Diệc Tuyết, xin con hãy hiểu cho khó khăn của cha…”
“Con từ chối!”
“Diệc Tuyết…”
“Con từ chối!”
Thái độ của Long Diệc Tuyết cực kỳ kiên quyết, đặt Long Xuyên vào một vị trí không thể khó hơn.
Long Tử nói: “Anh trai, hiện tại lão gia tử đã không còn, từ nay về sau anh chính là trưởng bối của Long gia, nếu anh muốn quản lý gia tộc thật tốt thì không nên thiếu quyết đoán như trước nữa.”
Câu nói này có tác dụng kích thích không nhỏ đối với Long Xuyên.
Ánh mắt ông ấy đảo qua tất cả mọi người trong Long gia, thấy bọn họ đều đang chờ mình đưa ra quyết định, Long Xuyên đau lòng nói: “Con gả vào Lâm gia đi, không được phản đối.”
“Long Xuyên, ông điên rồi sao? Diệc Tuyết là con gái của chúng ta!”
Mẹ của Long Diệc Tuyết hét lên, như thể bà không thể tin rằng Long Xuyên thực sự có thể đối xử với con mình như vậy.
Long Xuyên kiên quyết nói: “Đây không phải mệnh lệnh của riêng tôi, mà là ý của tất cả mọi người trong nhà, bà là phụ nữ, không nên xen vào.”
“Tôi xen vào? Long Xuyên, tôi thấy ông thật sự là điên rồi, tôi tuyệt đối không đồng ý gả Diệc Tuyết cho Lâm gia!”
“Không đồng ý cũng phải đồng ý!”
“Long Xuyên, ông là đồ khốn kiếp... “