Long Diệc Tuyết nói: “Tôi biết mình đã bỏ lỡ độ tuổi luyện võ tốt nhất nhưng Lục tiên sinh, xin ngài hãy tin tôi, chỉ cần tôi có thể vào Học viện võ thuật kinh thành thì tôi nhất định sẽ theo kịp, không bao giờ lãng phí cơ hội này.”
Long Diệc Tuyết đã nhìn thấu quy củ của những thế gia hào môn này. Nếu thực lực của bản thân không đủ mạnh thì những cô gái sinh ra trong gia đình hào môn này có thể sẽ không thể làm chủ được vận mệnh của mình.
Trải nghiệm này khiến Long Diệc Tuyết hoàn toàn tỉnh táo.
Ai bảo phụ nữ kém cỏi hơn đàn ông?
Chẳng phải Lạc Tiên Tử là một ví dụ điển hình hay sao?
Tuy Long Diệc Tuyết khởi đầu hơi muộn nhưng cô ấy quyết tâm làm được như Lạc Tiên Tử, muốn làm chủ vận mệnh của bản thân, thay vì trở thành món hàng theo ý muốn của gia tộc.
Long Diệc Tuyết tràn đầy mong chờ nhìn Lục Vân, hy vọng hắn có thể giúp cô ấy một việc nhỏ nhưng nếu như Lục Vân từ chối, cô ấy sẽ hỏi lại Tiêu Thấm. Với tình bạn nhiều năm giữa cô ấy với Tiêu Thấm, cô nhất định sẽ làm giúp việc này.
“Chị là người có được sự giác ngộ hiếm thấy. Được, em sẽ nói với chị bảy biết tình huống của chị. Muốn đưa chị vào không khó nhưng chị nhất định phải chuẩn bị tinh thần bởi vì mọi người trong đó đều là thiên tài đối với chị.”
Những gì Lục Vân nói rất tàn nhẫn.
Nhưng đó là sự thật.
Mặc dù Long Diệc Tuyết chỉ mới hai mươi tuổi nhưng lúc này mới bắt đầu tập võ thì cũng đã muộn cho nên đối với cô, mọi người trong đó đều là thiên tài.
Cứ tưởng tượng bản thân luyện tập cả ngày lẫn đêm với một đám thiên tài. Cùng có một mục tiêu, người khác chỉ cần đổ rất nhiều mồ hôi nhưng Long Diệc Tuyết lại cần đổ gấp trăm nghìn lần.
Điều quan trọng nhất là đòn tâm lý, không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được.
Long Diệc Tuyết nắm chặt nắm đấm, nói: “Tôi không sợ, tôi sẽ cố gắng hết sức đuổi kịp những người khác, tuyệt đối sẽ không dễ nản lòng.”
Về sự tàn khốc, còn điều gì có thể tàn khốc hơn những điều mà cô ấy đang gặp phải?
Dù thế nào đi nữa, Long Diệc Tuyết quyết định thử một lần.
Lục Vân cười nói: “Chỉ là em nhắc nhở chị như vậy thôi, chị không cần phải tự tạo ra áp lực lớn như vậy. Nếu học viện võ thuật không nhận chị thì chẳng phải còn có em sao?”
Ý của Lục Vân là hắn có thể trực tiếp dạy Long Diệc Tuyết nếu như cô ấy thất bại nhưng ai ngờ nghe xong, hai má của Long Diệc Tuyết khẽ đỏ lên, cũng không biết đang nghĩ gì.
Nghe hai người nói chuyện, các thành viên trong Long gia dường như hiểu ra điều gì đó.
Long Xuyên thận trọng hỏi: “Lục tiên sinh, chị bảy của cậu là Lạc Tiên Tử?”
“Đúng vậy.” Lục Vân thản nhiên liếc nhìn ông ấy một cái.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Long Xuyên hưng phấn nói với Long Diệc Tuyết: “Diệc Tuyết, chuyện quan trọng như vậy sao con không nói sớm cho chúng ta biết?”
Lạc Tiên Tử là một nhân vật nổi tiếng trong giới võ tu.
Tuy hiện tại tu vi của cô chỉ ở Hóa Cảnh nhưng cô rất tài năng, thành tựu trong tương lai là vô hạn. Quan trọng hơn là xuất thân của cô, nghe nói Doãn Thu Thủy đã coi cô như là một thành viên trong gia đình từ lâu.