“Ai da, tên nhóc này, mọi chuyện qua rồi.”
Thấy Lục Vân nói không ngừng, Đinh Văn Hoành vội vàng ngăn lại. Ông ấy sợ nếu như để hắn nói tiếp thì khuôn mặt của mình sẽ đỏ bừng như một cô gái mới lớn mất.
Đúng là ai cũng thích nghe những lời nịnh nọt nhưng nghe nhiều quá cũng hơi giả. . truyện xuyên nhanh
Thế nhưng Lục Vân lại nghiêm túc nói: “Viện trưởng Đinh, không hề khoa trương chút nào. Tuy em chưa từng học ở học viện, cũng chưa từng gặp viện trưởng Đinh nhưng em đã nghe về ngài từ vợ mình từ rất lâu rồi.”
“Hơn nữa, tuy em không có kỹ năng gì đặc biệt nhưng lại có sở trường đánh giá con người. Hôm nay được gặp viện trưởng Đinh lần đầu tiên, em cảm thấy những lời mà vợ mình nói rất đúng.”
“Tên nhóc này, thế là được rồi. Nếu như em còn tiếp tục nói nữa thì sẽ khiến tôi xấu hổ mất.”
Đinh Văn Hoành giả vờ nghiêm nghị nhưng hai bên lông mày có dấu hiệu nhướng lên, đặc biệt là khi đến “viện trưởng Đinh” của Lục Vân. Chẳng phải nó hữu dụng hơn những lời hoa mỹ và trống rỗng lúc nãy sao?
Bọn họ đều là viện trưởng, phân biệt viện trưởng với phó viện trưởng làm gì chứ.
Lời từ miệng Lục Vân tuôn ra ngọt như bôi mật làm cho Lạc Ly đang khoác cánh tay hắn cũng sửng sốt trong giây lát.
Mới đầu trong lòng cô còn nghi vấn, vợ mà Tiểu Lục Vân nói là người nào?
Về sau mới kịp nhận ra là đang ám chỉ cô.
Tâm trạng cô nhất thời cho nên phức tạp.
Cô khen phó viện trưởng Đinh như vậy lúc nào… Không, không đúng, cô trở thành vợ hắn lúc nào mới đúng?
Lạc Ly hung hăng véo Lục Vân một cái.
Trên mặt Lục Vân cũng không lộ ra chút đau đớn nào, ngược lại giống như nhìn thấu suy nghĩ của Lạc Ly, tiến đến bên tai cô, cười xấu xa một tiếng nói: “Đây không phải do chị nghịch ngợm trước sao?”
Lúc Lạc Ly giới thiệu, không nói Lục Vân là em trai nuôi của cô, mà là nói, Lục Vân là người vô cùng quan trọng của cô, sau đó lại thân mật kéo cánh tay Lục Vân như vậy.
Không phải là đang cố ý làm người khác hiểu lầm Lục Vân và cô đang có quan hệ tình cảm sao?
Thế thì hắn gọi vợ cũng đâu có gì sai?
Không chỉ không sai mà Lục Vân còn cảm thấy, chị bảy nên khen hắn hiểu ý.
Đoạn Bằng đứng ở một bên, nhìn hành động thân mật này của hai người, độ ghen tuông tăng lên không ít, vì thế cố tình châm chọc hành vi nịnh nọt vừa rồi của Lục Vân, hừ lạnh một tiếng nói: “Đồ nịnh bợ, anh không biết phó viện trưởng Đinh của chúng ta ghét nhất là người nịnh bợ sao?”
Quả nhiên sắc mặt Đinh Văn Hoành trầm xuống, cắn răng nói: “Nói không sai, phó viện trưởng Đinh tôi đã từng nhấn mạnh rất nhiều lần rằng chúng ta phải tập trung vào những việc thực tế thay vì suốt ngày tìm cách làm những hành vi xấu xí này.”
Ông ta nhìn về phía Lục Vân, dùng giọng điệu nghiêm khắc nói: “Cậu trai, tuy rằng chúng ta tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cậu hãy nghe tôi khuyên một câu, sau này đừng lãng phí thời gian làm những chuyện vô nghĩa này nữa”
“Phó viện trưởng Đinh dạy đúng lắm, những lời này của phó viện trưởng thật sự khiến tôi giật mình nghĩ lại, tôi chắc chắn sẽ nghe theo những gì ngày dạy bảo.” Lục Vân nói.