Đinh Văn Hoành gật gật đầu nói: “Biết sai biết sửa là chuyện tốt, Lạc Ly, bạn trai cô phẩm chất không tệ, chờ sau khi sư phụ cô trở về gặp, nhất định sẽ vô cùng hài lòng.”
Phẩm chất không tệ?
Đoạn Bằng nhất thời sửng sốt.
Thế này mà còn khen là tính tình không tệ?
Nhìn ở đâu ra hay vậy?
Chẳng lẽ là do hắn biết sai biết sửa?
Vậy còn những người không phạm sai lầm thì nói như thế nào?
Cái này cũng quá khó hiểu rồi đó?
Trong đầu Đoạn Bằng toàn là dấu chấm hỏi.
Hai má Lạc Ly thì hơi đỏ lên, có chút xấu hổ.
Vốn dĩ chỉ muốn tạo ra chút hiểu lầm với Tiểu Lục Vân, làm Đoạn Bằng không suy nghĩ linh tinh về cô nữa, nhưng không ngờ lại khiến Đinh Văn Hoành tưởng thật, còn khen Tiểu Lục Vân phẩm chất không tệ…
Thật khó giải thích mà.
Lục Vân thì có chút kinh ngạc, hỏi: “Chị bảy, chị đã về trường nửa ngày mà còn chưa đi gặp sư phụ sao?”
Hắn đến Long gia chữa khỏi bệnh cho Long Thuyên xong còn chưa tính, còn ở lại xem cả nhà Long gia diễn kịch một hồi luôn rồi, ai ngờ bên này chị bảy còn chưa nhìn thấy sư phụ của mình.
“Chị bảy?”
Nghe Lục Vân nói như vậy, hai người Đinh Văn Hoành cùng Đoạn Bằng lại sửng sốt.
Không phải vừa rồi còn gọi vợ sao, sao lúc này lại biến thành chị bảy rồi?
Lạc Ly thì cong cong đôi mắt đẹp, chăm chú nhìn Lục Vân như đang xem kịch, cô cũng muốn nhìn xem hắn sẽ đưa mọi chuyện về đúng vị trí như thế nào.
Lúc này Lục Vân mới phản ứng lại, vừa rồi nhanh mồm nhanh miệng, nhất thời nói lỡ lời rồi, nhưng mà đầu hắn nhanh chóng chuyển động, để lộ ra nụ cười ngượng ngùng, nói: “Khụ khụ. Thật ra tôi là một tỷ khống*.
Đây là biệt danh của tôi và vợ tự đặt, cô ấy thích gọi tôi là Tiểu Lục Vân, tôi thích gọi cô ấy là chị bảy, nhưng biệt danh này, bình thường chỉ khi chúng tôi vỗ tay vì tình yêu** mới gọi như vậy.
Vừa rồi lỡ miệng, không cẩn thận mới gọi như vậy.” (*nghiện chị gái,** là làm t××h á)
“Ặc…”
Vốn dĩ Lạc Ly còn dùng vẻ mặt trêu tức nhìn Lục Vân, kết quả nghe Lục Vân giải thích như vậy làm nụ cười trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia nhất thời cứng lại. . ngôn tình hay
Ngay sau đó.
Nét đỏ ửng ngượng ngùng nhanh chóng lan khắp khuôn mặt xinh đẹp, ngay cả đôi tai nhỏ tinh xảo, cùng với chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh kia cũng đỏ lên ngay lập tức.
Tiểu Lục Vân chết tiệt này, cái kiểu giải thích lưu manh này là sao chứ!
Vẻ mặt đỏ bừng của cô làm người ngoài như hai người Đinh Văn Hoành và Đoạn Bằng đứng bên cạnh như bị nhát đầy họng thức ăn cho chó, họ cũng chỉ cảm thấy do Lục Vân nhắc tới chuyện riêng tư họ nên cô mới ngượng ngùng như thế.