Cách đây không lâu, tin tức Lạc Tiên Tử bị một tên lưu manh hống hách khiêng ra khỏi trường học, bị đánh vào mông đã truyền khắp Học viện võ thuật kinh thành, thậm chí còn có ảnh chụp.
Diễn đàn của học viện gần như bị sập.
Khi nhìn thấy những bức ảnh đó, trái tim của Đoạn Bằng như thể bị đâm bởi những con dao sắc nhọn, trái tim rỉ máu.
Đó là nữ thần của anh ta!
Nhưng ở trong tay Lục Vân, cô ấy lại biến thành một chú cừu ngoan ngoãn!
Đoạn Bằng muốn dùng dao chém Lục Vân thành trăm mảnh!
Không đủ!
Như vậy vẫn không đủ!
Đến mức hôm nay khi đến nhà hàng này và nhìn thấy Lục Vân, Đoạn Bằng lập tức cảm thấy không vui, không nhịn được tới khiêu khích vài câu.
Sự thù địch của Đoạn Bằng rất rõ ràng.
Các thành viên Long gia đều bối rối và chuyển sự chú ý sang Lục Vân.
Thấy Đoạn Bằng không để ý tới mình, Long Thuyên đành nhìn sang Lục Vân hỏi: “Lục tiên sinh, vị này là?”
“Đoạn Bằng, giảng viên của Học viện võ thuật kinh thành.”
Giảng viên của Học viện võ thuật kinh thành!
Khi các thành viên trong Long gia nghe được điều này, con ngươi của họ đột nhiên co lại.
Những người có thể giảng dạy tại Học viện võ thuật kinh thành đều có thân phận khác nhau, hoặc là có tài năng xuất chúng hoặc là có bối cảnh vững chắc.
Bối cảnh này là ám chỉ đến Vũ Minh.
Người trước mặt không thể đắc tội.
Long Tế lập tức nở nụ cười nịnh nọt, cầm ly rượu chạy tới trước mặt Đoạn Bằng, nói: “Đoạn tiên sinh, tôi là Long Tế Long gia. Xin cho phép tôi mời Đoạn tiên sinh một ly.”
Long Tế đang định nâng ly thì thấy Đoạn Bằng liếc ông ta một cái, hừ một tiếng: “Ông cho rằng ông là ai? Cút ra chỗ khác!”
Khi thấy Lục Vân, tâm trạng của Đoạn Bằng đang không tốt. Lúc này, Long Tế chạy tới nâng ly, không phải tự rước nhục hay sao?
Vẻ mặt của Long Tế cứng đờ, ly rượu trong tay ông ta dừng giữa không trung nhưng sau khi tỉnh táo lại, ông ta vẫn nhấp một ngụm.
Trong lòng u sầu.
Tức giận mà không dám nói.
Sắc mặt của đám người Long Thuyên vô cùng khó coi, sao có thể không nhìn ra Đoạn Bằng đang tới bới lông tìm vết.
Lúc này, Đoạn Bằng đột nhiên liếc nhìn xung quanh, cười lạnh nói: “Chỉ vì trúng tuyển được vào trường mà đã vui mừng đến thế rồi. Đây là thành tựu mà Long gia đã đạt được sao?”
Các thành viên trong Long gia lập tức đỏ mặt.
Đối với Đoạn Bằng, trúng tuyển chẳng có gì đáng mừng nhưng đối với Long gia lại mang ý nghĩa khác.