Vừa rồi ông ta vừa bị Đoạn Bằng làm nhục, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng lại không dám đắc tội Đoạn Bằng, cho nên chuẩn bị biến cậu thanh niên ngốc nghếch này thành đối tượng phát tiết.
Thanh niên vừa nghe nửa câu đầu Long Tế nói có thể cho mình vào thì trong lòng còn rất cảm kích, nhưng khi nghe được nửa câu sau, lại lập tức lộ ra biểu tình phẫn nộ.
Ông ta đang cố ý làm nhục người khác sao?
“Không chịu chui?”
Long Tế lạnh lùng liếc thanh niên một cái, quay đầu nói với mấy nhân viên bảo vệ kia: “Nếu như không muốn tôi nói chuyện này lại cho ông chủ các người biết thì mau đánh mạnh vào cho tôi!”
“Vâng.”
Một vài tên bảo vệ bắt đầu quơ gậy, hung hăng đi về phía cậu trai, nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng tát giòn giã vang lên.
Bốp!
Tất cả mọi người đều sửng sốt, mặt lộ vẻ khó hiểu, bởi vì người bị đánh lại là Long Tế.
“Lục tiên sinh, ngài làm sao…”
Long Tế ôm một bên má sưng vù, không rõ nguyên nhân nhìn Lục Vân, không biết vì sao Lục Vân đột nhiên lại tát hắn, chẳng lẽ nhìn không vừa mắt thái độ của mình sao.
Ngay giây tiếp theo.
Thanh niên ở cửa bỗng nhiên kích động hô một tiếng nói: “Anh rể!”
Anh rể?
Đồng tử Long Tế đột nhiên co rụt lại, rốt cục hiểu cũng được vì sao Lục Vân đột nhiên đánh mình, thì ra thanh niên ngoài cửa này là em vợ của Lục Vân.
Long Tế sửng sốt.
Trong lòng đột nhiên nảy ra nghi vấn.
Tại sao gặp người nào cũng là người ông không thể nào chọc được vậy?
Cái quái gì vậy chứ!
“Lục tiên sinh, tôi…”
Long Tế nào dám bất mãn với Lục Vân, sau khi biết mình gây họa lập tức sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Muốn xin lỗi.
Nhưng.
Lục Vân căn bản không rảnh nhiều lời với ông ta, nhìn về phía thanh niên ở cửa nói: “Diệp Vô Địch, anh không ở trường đi chạy tới đây làm gì?”
Thanh niên kia chính là Diệp Vô Địch.
Em trai ruột của Diệp Khuynh Thành.
Hiện tại đang theo học tại Đại học Kinh Thành.
Diệp Vô Địch vô cùng kích động nói: “Anh rể, sao anh cũng tới kinh thành rồi?”
“Tôi đang hỏi anh đấy.”
“Khà khà, cái kia, anh rể, có thể để tôi vào rồi nói không?”
Diệp Vô Địch nhìn bốn phía, cảm thấy bên cạnh có quá nhiều người nên cũng ngại nói ra miệng.