Trên thế giới này có rất ít nữ thần giống như Lạc Tiên tử, nhưng có rất nhiều người như Lưu San San, vì vậy chúng ta không thể lấy một ngoại lệ duy nhất để thay thế cho toàn bộ.
Đương nhiên Đoạn Bằng không tranh cãi với Lục Vân, bởi vì nói ra rồi không khác gì nói móc Uông Đào xấu, ngoài gia thế ra còn có gì khác có thể hấp dẫn con gái?
Cho nên cuối cùng hắn ta chỉ có thể im lặng, thầm thấy mình có lý mà không thể nói.
Lúc này Uông Đào đã tức giận, gầm gừ nói: “Thằng kia, mày có biết với lời mày nói vừa rồi, nếu là người bình thường nói ra sẽ chết bao nhiêu lần không?”
Vấn đề diện mạo luôn là điểm yếu của Uông Đào, trước kia có người chỉ xì xào hai câu đã bị Uông Đào cắt đứt lưỡi.
Nhưng người tên Lục Vân ở trước mặt này cứ hết lần đến lần khác lấy ngoại hình của hắn ta ra nói, đây không còn là dùng dao đâm vào tim hắn ta nữa mà là cầm một chiếc cưa lớn kéo tới kéo lui trong tim Uông Đào.
Thật là khinh người quá đáng!
“Ồ! Cho nên ý của anh là muốn giết tôi sao? Vì tôi nói anh xấu, nên anh muốn bắt tôi dùng mạng trả giá sao?”
Lục Vân nhướng mày, cười nửa miệng nói.
Đối mặt với Uông Đào đang tức giận, hắn không những không sợ hãi mà còn nở nụ cười, bắt đầu di chuyển đi về phía Uông Đào.
Xem có vẻ như hắn đang chuẩn bị ra tay.
Ánh mắt Uông Đào cứng đờ.
Hành vi bất thường của Lục Vân ngược lại khiến hắn ta có chút do dự.
Thằng nhóc này dựa vào cái gì mà ngông cuồng như vậy?
Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng mình là người của Lạc tiên tử, nên dư sức mạnh đối đầu với Uông Đào hắn sao?
Nếu muốn so chỗ dựa thì.
Chỗ dựa của Lục Vân là Lạc Tiên tử, chỗ dựa Lạc Tiên tử là Doãn Thu Thủy, còn chỗ dựa của Doãn Thu Thủy là cha cô Doãn Bính, đại hộ pháp của kinh thành Vũ Minh.
Có tổng cộng ba mắt xích quan hệ ở đây.
Mà chỗ dựa của Uông Đào là ông nội của hắn ta Uông Nguyên.
Tựa như một người là họ hàng xa, một người là ruột thịt, rõ có thể thấy quan hệ bên nào thân thiết hơn.
Doãn Bính sẽ không bao giờ vì một Lục Vân nhỏ nhoi mà xé rách da mặt Uông Đào.
Cho nên Uông Đào mới không hiểu tại sao Lục Vân lại có tự tin đối đầu với hắn ta.
Có lẽ là do ngông cuồng quen thói rồi!
Cuối cùng Đoạn Bằng cũng tìm được cơ hội để mở miệng, chế nhạo: “Thằng nhóc họ Lục kìa, đừng tưởng mình có dính líu đến Lạc Tiên tử thì có thể vô lễ với ngài Uông, suy cho cùng cậu cũng chỉ là một tên bám váy đàn bà mà thôi, thế mà cũng muốn tranh luận với ngài Uông? “
Khóe miệng Đoạn Bằng dần dần xuất hiện một nụ cười lạnh khinh bỉ.
Lúc này, làm sao hắn ta có thể ngăn cản Lục Vân chứ.
Trong lòng hắn ta còn ước gì Lục Vân chơi ngông hơn nữa, lao vào đấu đá tơi bời với Uông Đào luôn càng tốt.
Lưu San San đứng ở phía sau Uông Đào, không ngừng lắc đầu với Lục Vân, nhưng dường như Lục Vân không để ý, hắn vẫn sải đến trước mặt Uông Đào.