Người đàn ông trung niên này tên là Bành Quốc Hào, là chủ của nhà hàng hải sản này.
Người quản lý nhà hàng trước đó không còn vào được nữa sau khi bị Vương Đào đuổi đi.
Ông ta đã nghe được mọi động tĩnh ở đây.
Sau khi biết được hai bên xảy ra xung đột, người quản lý sợ chết khiếp vì dù sao anh ta chính là người đưa Lục Vân và Diệp Vô Địch đến đây.
Thế nhưng trong hai nhóm người này, một người là người của Lạc Tiên Tử còn một người là cháu trai của Vương Nguyên. Anh ta không thể đắc tội với bất cứ bên nào nên đành phải gọi điện cho sếp.
Anh ta không có nhiều thời gian để giải thích, chỉ kịp nói có người đang đánh nhau với Vương thiếu gia trong phòng tiệc.
Bành Quốc Hào vội vàng chạy tới nhìn xem, quả nhiên nhìn thấy Vương Đào bị một thanh niên dồn vào góc, đánh đập dã man, trên người chảy đầy mồ hôi lạnh.
Đó lại còn là Vương thiếu gia!
Hôm nay anh ta bị đánh ở nhà hàng, nếu không đưa ra lời giải thích thì làm sao Vương gia có thể tha cho ông ta được?
Một khi Vương gia tra ra thì cho dù Bành Quốc Hào có chỗ dựa là Bạch Long Vương cũng vô ích. Bạch Long Vương sẽ không đắc tội với Vương gia chỉ vì một bản hợp đồng.
Mục đích hợp tác với Bạch Long Vương chỉ là giúp đỡ các thế lực cùng cấp bậc như Long gia, Bành gia và Đàm gia trước đây.
Cấp bậc của Vương gia hiển nhiên cao hơn những gia tộc này.
Cho nên Bạch Long Vương không thể giúp được.
Vì thế khi Bành Quốc Hào nhìn thấy Vương Đào bị đánh dã man như vậy, toàn bộ đầu óc của ông ta như bị nhét vào máy xay sinh tố khiến ông ta đau hết cả đầu.
Sau khi Diệp Vô Địch đánh Vương Đào một cách thô bạo, cậu ấy dường như trút hết nỗi sầu. Khi nghe thấy tiếng hét của Bành Quốc Hào, cậu ấy dừng lại.
Cuối cùng, Vương Đào có cơ hội đứng dậy khỏi mặt đất. Trước đó anh ta bị đánh ôm lấy đầu.
Khi anh ta ngẩng đầu lên, mọi người có mặt đều choáng váng.
Bởi vì sau khi bị Diệp Vô Địch, mũi và miệng của Vương Đào bị chảy máu. Các đường nét trên gương mặt trông có tính lập thể hơn bình thường.
Lục Vân nói đùa: “Xem ra Vương thiếu gia sinh ra là để bị đánh. Nhin xem, hiệu quả còn hơn cả phẫu thuật thẩm mỹ.”
Đây là một lời nói đùa.
Nhưng lại chẳng buồn cười chút nào.
Bành Quốc Hào liếc nhìn Lục Vân với ánh mắt âm trầm, ông ta tự hỏi liệu có phải thằng nhãi này điên rồi đúng không. Vậy mà cậu ta vẫn có thể cười được, có lẽ không biết bản thân mình đã chọc phải phiền toái.
Ở thủ đô này, ai mà không biết Vương Đào kiêu ngạo, rõ ràng là đang tự đi tìm đường chết.
Bành Quốc Hào vội chạy tới hỏi: “Vương thiếu gia, ngài…”
“Cút!”
Vương Đào vô cùng không vui, Bành Quốc Hào còn chưa kịp nói hết đã bị đẩy ra. Anh ta lao thẳng về phía Đoạn Bằng và tát một phát thật mạnh.
“Mẹ kiếp, thằng khốn nạn!”