Bành Quốc Hào càng thêm rối rắm.
Nếu Lục Vân chỉ là người đàn ông của Lạc tiên tử thì cùng lắm chỗ dựa của hắn chỉ là nhà họ Doãn, thực lực không chênh lệch mấy với nhà họ Uông. Vậy thì tại sao ông ta lại cảnh cáo mình đừng vì nhỏ để mất lớn?
Chỉ khi bối cảnh sau lưng của Lục Vân còn lớn hơn cả nhà họ Uông, mới có thể giải thích được lời nói vừa rồi của Bạch Long Vương.
Đột nhiên.
Bành Quốc Hào nhận ra một vấn đề.
Một nữ thần vừa có tài vừa có sắc như Lạc tiên tử sẽ coi trọng điểm nào trên người Lục Vân, chẳng lẽ cô sẽ để mắt đến hắn chỉ vì hắn có vẻ ngoài ưa nhìn?
Chắc chắn phải có nguyên nhân gì khác!
Trước đó tất cả mọi người, bất kể là Đoạn Bằng hay là Uông Đào đều đang tự hỏi chỗ dựa của Lục Vân là ai, không hề có người nào có suy nghĩ ngược lại, với sự điên cuồng của Lục Vân bày ra, có lẽ là căn bản hắn không cần bất kỳ chỗ dựa nào.
Đúng hơn là chỉ cần một mình hắn đã đủ lo liệu tất cả.
Sau khi được Bạch Long Vương nhắc nhở, Bành Quốc Hào là người đầu tiên nghĩ theo hướng này, cả người nhất thời toát một lớp mồ hôi lạnh.
Ông ta là người làm ăn, chắc chắn suy nghĩ của ông ta càng kinh tế hơn nhiều so với Uông Đào và Đoạn Bằng.
Cẩn thận đánh giá Lục Vân, lông mày ngay ngắn, ánh mắt sáng rực, đây rõ ràng là loại tự tin khắc sâu trong xương cốt, tuyệt đối không phải là loại kiêu ngạo do có được chỗ dựa vững chắc.
Bành Quốc Hào suy nghĩ hồi lâu, sau đó dùng sắc mặt bình tĩnh tiến lên nói: “Ngài Lục tiên sinh, cậu Uông, thật ra hai người không cần tức giận như vậy đâu, có mâu thuẫn gì, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ giải quyết mà.”
Ông ta không đoán ra thân phận Vân Thiên Thần Quân của Lục Vân, bởi vì căn bản là ông ta không dám nghĩ theo hướng đó, ông ta chỉ đoán ra thân phận của Lục Vân không hề đơn giản như vẻ bên ngoài.
Vì vậy, Bành Quốc Hào chỉ có thể cố gắng lựa lời, hy vọng không xúc phạm đến bên nào cả.
Ai ngờ lời ông ta nói vừa ra khỏi miệng, Uông Đào đã giận dữ đáp: “Từ từ giải quyết cái mẹ gì! Bành Quốc Hào, đây là cái kết quả hài lòng mà ông muốn cho tôi thấy đấy sao?”
Uông Đào từ nhỏ đến lớn, chưa từng gặp phải ủy khuất như vậy, làm sao có thể bình tĩnh ngồi xuống thương lượng được?
Hôm nay hắn ta nhất định phải làm thịt hai người này!
Không, là ba người mới đúng!
Còn cả con khốn kia nữa!
Trên trán Bành Quốc Hào đầy mồ hôi, ông ta chưa từng gặp phải chuyện khó giải quyết như vậy, trong lòng không ngừng khóc lóc than thở!
May mắn thay, ngay lúc này.
Lục Vân đột nhiên mở miệng nói: “Cậu Uông, người đánh các cậu là tôi và Diệp Vô Địch, cậu cần gì phải làm khó ông chủ nhà hàng như vậy chứ? Làm sao, bình thường hống hách quen thói, hiện tại đá nhằm tấm sắt thì tìm chỗ trút giận sao?”