Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Uông Đào?

Nhưng nhìn không giống lắm, rõ ràng Uông Đào xấu hơn người này nhiều.

Nhìn kỹ lại lần nữa, thì ra là Uông Đào với khuôn mặt bị đánh sưng vù.

Người nhà họ Long lập tức nhận ra chuyện đang xảy ra.

Chẳng lẽ Uông Đào bị Lục Vân đánh?

Lục Vân trả lời, vừa lúc chứng thực suy nghĩ của bọn họ: “Không có gì, chỉ là tôi vừa xảy ra chút mâu thuẫn với người nhà họ Uông thôi.”

Thật sự là vậy?

Câu trả lời của Lục Vân lập tức làm cho mồ hôi lạnh trên người đám người Long Thuyên thi nhau lăn xuống.

Người này là Uông Đào, là người nổi tiếng giàu nhất kinh thành đó, đánh hắn ta thành thế này rồi… ừm, tuy bộ dáng này trông đỡ hơn bình thường một chút, nhưng mà như vậy cũng không thể làm như không có việc gì xảy ra được.

Hắn thật sự cho rằng có Lạc tiên tử làm chỗ dựa thì có thể tuỳ ý muốn làm gì thì làm sao?

Ý nghĩ của mấy người Long Thuyên cũng giống như đám người Uông Đào.

Sắc mặt Long Tế đột nhiên biến đổi nói: “Hồ đồ rồi ngài Lục à, chúng tôi biết bối cảnh của ngài rất cường hãn, nhưng mà bối cảnh của cậu Uông đây còn hơn như vậy nữa, ngài thật sự không nên đánh hắn ta như vậy!”

“Thật ra…”

Diệp Vô Địch muốn nói người đánh là cậu ta, loại rác rưởi như Uông Đào, vẫn chưa đủ tư cách khiến anh rể ra tay đâu.

Chỉ là vừa định mở miệng đã bị Lục Vân phất tay cắt đứt.

Mấy chuyện như thế này không cần phải giải thích nhiều, là Lục Vân dung túng cho Diệp Vô Địch ra tay, vì thế cũng không khác gì tự hắn ra tay.

Ai bảo chúng ta là một gia đình làm gì!

Lục Vân rất bình tĩnh.

Nhưng Long Tế bên kia lại đã bắt đầu nhũn chân rồi, lặng lẽ kéo Long Xuyên ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Anh à, chuyện này không ổn đâu, nhà họ Uông này không thể nào đắc tội được đâu!”

Rõ ràng là ông ta đang lo lắng, lửa giận của Uông gia sẽ lan đến nhà họ Long gia của bọn họ.

“Anh hiểu ý em, nhưng mà chuyện này chúng ta phải thương lượng lại với ba.”

Biểu cảm của Long Xuyên cũng không kém phần nghiêm túc, đến Long Tế còn có thể nghĩ tới thì làm sao ông ấy có thể không nhìn ra được.

Hai anh em cũng nhanh chóng gọi Long Thuyên ra ngoài.

Nghe xong ý tứ của bọn họ, sắc mặt Long Thuyên đột nhiên tối sầm, khiển trách: “Hai đứa là đồ vô ơn sao, đừng quên, là ngài Lục đây đã cứu mạng ba, hiện tại mấy đứa nói như vậy là có ý gì?”

Long Tế vội vàng giải thích: “Ba, ba đừng vội mắng, ý của chúng con không phải là muốn trở mặt với ngài Lục mà ý chúng con chỉ là, tạm thời đừng lại gần ngài ấy quá.”

Lục Vân có Lạc tiên tử làm chỗ dựa, bọn họ nào dám dễ dàng trở mặt, chỉ là muốn làm bộ cho người của nhà họ Uông xem, chứng tỏ chuyện này không hề liên quan gì tới nhà họ Long.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui