Sau khi Vương Húc tốt nghiệp Học viện võ thuật thủ đô, anh ta vẫn luôn là truyền thuyết của trường. Mãi cho đến khi Lạc Tiên Tử xuất hiện, anh ta mới bị tước bỏ danh hiệu thiên tài số một đó.
Cách đây rất lâu, trong giới võ tu từng có một tin đồn rất hay nói rằng sự ra đời lần lượt của hai thiên tài chính là sự an bài của ông trời, bọn họ chính là một cặp trời sinh.
Nhắc tới Vương Húc và Lạc Tiên Tử
Quả thực Vương Húc đã gặp Lạc Tiên Tử. Lần đầu tiên khi gặp cô, anh ta đã rất kinh ngạc. Cô rất xứng với danh hiệu tiên tử, tự nhiên trong lòng anh ta cũng cảm thấy rung động.
Thế nhưng Lạc Tiên Tử không có ý nên anh ta cũng không thể ép buộc.
Vừa rồi khi anh ta nhận được điện thoại của em trai Vương Đào nói rằng mình bị đánh, Vương Đào không nói người đánh là Diệp Vô Địch mà lại cố ý nhấn mạnh hắn là người đàn ông của Lạc Tiên Tử.
Người đàn ông của Lạc Tiên Tử.
Hận thù lại càng tăng mạnh.
Vì thế sau khi Vương Húc đến, anh ta hỏi Vương Đào. Sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục Vân, ánh mắt của anh ta giống như hai thanh kiếm sắc bén phóng thẳng về phía Lục Vân.
“Cậu chính là người đàn ông của Lạc Tiên Tử?”
Vương Húc cắn chặt răng nhấn mạnh “người đàn ông”.
Lục Vân cười nói: “Anh đã biết rồi còn hỏi lại làm gì? Có muốn nghe tôi kể chi tiết chuyện tình cảm với Lạc Tiên Tử không?”
Vương Húc nheo mắt lại, sát ý tuôn ra như nước lũ.
Sức sát thương của những lời nói này đối với anh ta còn mạnh hơn cả sau khi biết em trai mình bị đánh.
Đoạn Bằng bị gãy hai chiếc răng cửa ngồi trong góc cũng đang nghiến răng nghiến lợi. Khi anh ta cắn chặt răng, hai lỗ răng lập tức chảy máu, có thể thấy rằng anh ta hận Lục Vân đến mức nào.
Có thể nói rằng anh ta chính là người hiểu rõ tâm trạng của Vương Húc nhất.
Bởi vì cách đây không lâu, Lục Vân không ngừng kích thích anh ta, gần như sắp phá hủy tinh thần của anh ta đến nơi.
Trong mắt Vương Húc hiện lên sát ý, anh ta đến gần Lục Vân và nói: “Lúc nãy, cậu nói với em trai tôi rằng muốn đến xin chỉ dạy. Hiện tại tôi đã tới đây, cậu muốn xin chỉ dạy như thế nào?”
Ý tưởng muốn giết Lục Vân của anh ta càng ngày càng mạnh mẽ nhưng tốt nhất là nên dập tắt sự kiêu ngạo của hắn trước khi giết chết hắn.
Bởi vì ánh mắt của hắn khiến cho Vương Húc cảm thấy rất không vui.
Ánh mắt của Lục Vân cũng không hung hãn lắm, trái lại trong ánh mắt hắn tràn ngập sự bình tĩnh. Chính sự bình tĩnh này khiến cho Vương Húc cảm thấy không vui.
Điều anh ta muốn thấy là Lục Vân lộ vẻ mặt sợ hãi.
Loại bình tĩnh này khiến cho người ta có cảm giác Lục Vân đã nắm chắc phần thắng, nhìn Vương Húc như một thằng hề.
Nên đương nhiên là anh ta không vui.
Vì thế khi anh ta đến gần Lục Vân, uy áp trên người anh ta tỏa ra ngày càng nhiều, nội lực rung chuyển như thể nóng lòng muốn bộc phát.