Vương Húc chỉ vào Long Diệc Tuyết và nói.
Sở dĩ anh ta cho rằng Long gia có quan hệ gì đó với Lục Vân là vì trước đó anh ta đã nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt của Long Diệc Tuyết. Sự lo lắng này xuất hiện vào lúc Vương Húc phóng ra sát ý hướng về Lục Vân.
Điều này chứng tỏ Long Diệc Tuyết rất quan tâm đến Lục Vân.
Sắc mặt của Long Diệc Tuyết cứng đờ khi thấy Vương Húc chỉ vào mình. Cô ấy cảm thấy cánh tay của mình như thể bị ai đó kéo lại. Khi cô ấy quay lại thì thấy đó là cha mình, Long Xuyên.
Long Xuyên khẽ lắc đầu, dường như ông ấy muốn truyền đạt điều gì đó cho Long Diệc Tuyết.
Long Diệc Tuyết hiểu ý của ông ấy nhưng trong lòng cô ấy lại lạnh lẽo.
Rõ ràng, Long Xuyên muốn Long Diệc Tuyết phủ nhận mối quan hệ giữa Long gia với Lục Vân.
Long Diệc Tuyết nhìn sang Long Thuyên.
Tuy rằng Long Thuyên không có biểu hiện gì nhưng từ vẻ mặt nghiêm nghị của ông ta, cô ấy có thể thấy được Long Thuyên cũng đang do dự với chuyện này.
Bản chất của Long Thuyên không phải là người vô ơn, hơn nữa ông ta cũng rất yêu quý Long Diệc Tuyết. Điều này có thể thấy rõ qua việc ông ta không đồng ý gả Long Diệc Tuyết cho Lâm gia để đổi lấy sự ổn định cho Long gia.
Thế nhưng như hai anh em Long Xuyên và Long Tế từng nói, nay đã khác xưa, chuyện này mang ý nghĩa rất quan trọng.
Cho dù ông ta không nghĩ cho bản thân mình nhưng cũng vẫn nên nghĩ đến mạng sống của những người khác trong Long gia.
Thân là gia chủ Long gia, Long Thuyên không thích hợp trả lời một số vấn đề, một mặt ông ta không muốn để Lục Vân cảm thấy mình là kẻ vô ơn. Mặt khác, câu trả lời của ông ta cũng đại diện cho bộ mặt của Long gia.
Nếu như Long Thuyên nói rằng không có quan hệ gì với Lục Vân thì có nghĩa là Long gia đắc tội với Lục Vân.
Nhưng nếu như để Long Diệc Tuyết trả lời thì sau này có thể giải thích là Long Diệc Tuyết còn trẻ tuổi, ngu dốt, sợ bị liên lụy nên mới trả lời là không có quan hệ gì với Lục Vân.
Thực ra, chuyện này ai cũng rõ. Long Thuyên cũng biết rằng sau khi Lục Vân nghe xong, hắn nhất định sẽ không tin nhưng loại kỹ thuật ngoài mặt này từ lâu đã trở thành truyền thống của Long quốc.
Tôi muốn từ chối anh nhưng tôi sẽ không nói thẳng ra điều đó mà sẽ dùng các cách khác. Cho dù anh có trách móc thì tôi cũng có thể giải thích là chính anh là người suy nghĩ quá nhiều, tôi không hề cố ý.
Một cách giao tiếp rất thâm sâu.
Nhìn thấy thái độ của ông nội như vậy, Long Diệc Tuyết lại càng cảm thấy lạnh lẽo hơn.
Đây là lần thứ hai cô ấy thất vọng về gia đình mình.
Thậm chí cô ấy còn cảm thấy thất vọng hơn cả lần đầu.
Chí ít lần trước ông nội còn có lý nhưng lần này, ngay cả ông nội cũng bắt đầu giả vờ bối rối.
Sau khi im lặng một hồi, Long Diệc Tuyết buồn bã cười đáp: “Lục tiên sinh là ân nhân của Long gia. Trước đây khi ông nội tôi bị bệnh nặng, chính Lục tiên sinh là người đã chữa khỏi bệnh cho ông.”
Nghe vậy, sắc mặt của các thành viên Long gia đều thay đổi rõ rệt.
Trong mắt Long Xuyên hiện lên một tia khắc nghiệt.