Tâm tư của Lục Vân đã bị Doãn Thu Thủy nắm thóp.
Hơn nữa còn đoán đúng tám chín phần.
Chỉ có một điều duy nhất bà ấy đã đoán sai, đó là Lục Vân không hề cố gắng lấy trứng chọi đá mà đang cố gắng tìm ra sự thật theo cách riêng của mình.
Doãn Thu Thủy không biết điều đó, bây giờ bà chỉ cảm thấy ghét hắn chỉ vì quá bốc đồng.
Lúc này, Lục Vân lại nói: “Dù sao tin tức về cuộc hẹn giữa tôi và Vương Húc đã truyền đi rồi. Bây giờ có nói gì cũng vô ích, chúng ta chỉ có thể đi tới đâu tính tới đó.”
“Vào ngày cuộc chiến diễn ra cậu không cần phải xuất hiện, bây giờ rất ít người biết đến cậu, cậu vẫn còn cơ hội rời khỏi kinh thành, sau này không được dây dưa với Lạc Ly nữa.”
Bên ngoài đồn Lục Vân là người đàn ông của Lạc Tiên tử, nhưng người nhìn thấy bộ mặt thật sự của Lục Vân thực sự không nhiều.
Nếu như lúc Lục Vân rời đi cách khiêm tốn một chút sẽ không thu hút sự chú ý của người đó, bởi vì cho đến nay, người đó vẫn chưa biết Lục Vân chính là đứa trẻ năm đó.
Thế nhưng một khi người đó nhìn thấy Lục Vân chắc chắn sẽ nảy ra nghi ngờ, bởi vì trông hắn thật sự quá giống.
Nếu người đó cho người điều tra về Lục Vân, phát hiện ra hắn đến từ Viện phúc lợi Ánh Dương ở Giang Thành, thì người đó sẽ nhận ra danh tính thực sự của Lục Vân.
Đến lúc đó, Lục Vân mới gặp phải nguy hiểm thực sự.
Doãn Thu Thủy bắt hắn không nên dây dưa với Lạc Ly vì cô quá bắt mắt dễ gây sự chú ý, cho nên nếu Lục Vân đi bên cạnh cô nhất định sẽ bị lộ.
Nhưng mà sau khi Lục Vân nghe lời đề nghị của bà ấy, thì hắn lại tỏ ra phản đối kịch liệt nói: “Không được! Mặc dù hiện tại Lạc Ly chỉ là chị gái nuôi của tôi, nhưng không gì có thể không thể đảm bảo rằng trong tương lai cô ấy sẽ không trở thành vợ tôi. Làm sao tôi có thể không dây dưa với vợ mình chứ?”
“Cậu…”
Doãn Thu Thủy bị Lục Vân làm tức điên rồi.
Hắn sắp chết rồi mà còn muốn cưới Lạc Ly làm vợ, thằng nhóc này bị ngốc rồi đúng không!
Doãn Thu Thủy đang định dạy hắn hiện tại nên tránh xa dư luận, sau này hãy nói chuyện cưới vợ sau, muốn cưới vợ thì trước tiên phải giữ được mạng của mình cái đã.
Nhưng mà Lục Vân lại nói: “Cho dù tôi không tính toán chuyện cưới vợ, thì tôi cũng không thể rời đi, bởi vì Uông Húc đã nói, nếu tôi thất hứa thì sẽ tấn công nhà họ Long.”
Sắc mặt Doãn Thu Thủy tối sầm, bà ấy nói: “Việc này tôi có thể giúp cậu thương lượng, hoặc là bây giờ tôi sẽ đưa cậu đến nhà họ Uông để xin lỗi, chấm dứt chuyện này.”
Thật ra thì quan hệ giữa nhà họ Doãn gia và nhà họ Uông kì thực không hòa thuận lắm.
Mặc dù Doãn Bính và Uông Nguyên đều là những hộ pháp của Vũ Minh Kinh thành và có nhiều cơ hội gặp nhau nhưng họ chỉ lịch sự xã giao chứ không có nhiều tiếp xúc riêng tư.
Nhưng suy cho cùng thì chuyện của Lục Vân chỉ là chuyện nhỏ có thể bỏ qua, Doãn Thu Thủy bắt hắn đến xin lỗi rồi bồi thường một chút, nhà họ Uông cũng không thể không nể mặt bà ấy được.
Doãn Thu Thủy quyết định sẽ làm như vậy, đến lúc định kéo Lục Vân ra ngoài thì hắn lại làm ầm lên: “Không được, đây vốn không phải là lỗi của tôi. Nếu tôi đi xin lỗi thì mất mặt quá rồi…!”