Uông Húc mang đến một viên thuốc có thể tạm thời nâng cao tu vi của mình, nhưng mà giờ anh ta không uống.
Bởi vì không cần thiết.
Anh ta nghĩ đây chỉ là một trò chơi mà anh có thể đơn phương nghiền áp đối phương.
Về phần thanh kiếm trong tay anh ta cũng là tiện tay cầm theo, thấy Lục Vân không mang theo gì thì không khỏi tò mò hỏi.
Lục Vân lắc đầu nói: “Tôi quen dùng tay không đánh nhau rồi.”
Đương nhiên Lục Vân cũng có vũ khí, hơn nữa còn là một thanh tuyệt thế kiếm, năm năm trước lão đạo sĩ đã đưa cho hắn. Lần đầu tiên hắn sử dụng là khi bước vào chiến trường ở biên cương.
Tuy nhiên, Lục Vân rất hiếm khi sử dụng nó.
Không phải là không giỏi dùng, mà chỉ thích giấu đi làm đồ chơi.
Uông Húc nheo mắt thành hình vòng cung, trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên rút ra một mảnh vải trên người, quấn thanh kiếm lại buộc ở sau lưng, hừ lạnh một tiếng: “Tôi không cần dùng kiếm để đối phó với anh.”
Anh ta thực sự tự tin.
Lục Vân không sử dụng vũ khí anh ta cũng không thèm sử dụng, nhưng nếu sau này anh ta phát hiện Lục Vân sử dụng ám khí, anh ta có thể lập tức xé rách tấm vải lụa một kiếm giết chết Lục Vân.
Lục Vân cười nói: “Uông Húc, anh không chỉ có tự tin, thậm chí còn có chút điên cuồng, nhưng mà… tôi thích.”
Lời nói vừa rơi xuống.
Hai chân của Lục Vân nhún mạnh, sau đó giống như một quả đạn đại bác, lao về phía Uông Húc bằng một đòn công kích cực kỳ hung hãn, một quyền đánh ra, lực lượng điên cuồng dâng trào.
Trận chiến đã chính thức bắt đầu!
Ầm!
Lục Vân đấm Vương Húc một cú khá mạnh nhưng sau cú đấm ấy, cơ thể của Vương Húc không lắc lư tí nào.
Ờ…
Chỉ có thế?
Những người xung quanh đều choáng váng?
Vương Húc cũng sửng sốt.
Vốn tưởng Lục Vân rất có năng lực, cú đấm vừa rồi khá mạnh nhưng uy lực của nó lại không đến mức làm tổn thương đến nửa sợi tóc của Vương Húc.
Đây chẳng phải là quá rác rưởi sao?
Hắn lấy đâu ra dũng khí đi khiêu chiến Vương Húc vậy?
Vương Húc cũng đợi một lúc, dự đoán đòn tấn công tiếp theo của Lục Vân. Nhưng sau cú đấm đó, Lục Vân lại rút lui và ảo não nói: “Vững vàng thật, giờ đến lượt anh đánh tôi.”
“……”
Như vậy có khác gì trẻ con đánh nhau không? Tôi đánh anh sau đó anh lại đánh tôi?