Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Doãn Phái dừng bước, ông ta quay lại tát vào mặt Doãn Thu Thủy rồi tức giận nói: “Mày đang nói cái gì vậy? Tao thương yêu Thu Như như vậy, tại sao tao không xứng làm cha của nó?”

Bên má Doãn Thu Thủy nhanh chóng hiện lên một dấu bàn tay đỏ tươi.

Nhưng bà ấy vẫn kiên cường ngẩng đầu lên, nước mắt chảy dài trên mặt nói: “Cha có biết tại sao năm đó em ấy lại viện lý do ra bên ngoài tu luyện để lén sinh con không? Cha có biết tại sao em ấy không nói cho cha biết chuyện mình mang thai không? Cũng tại bởi vì cha bổng đả uyên ương*.”

(*có nghĩa là dùng gậy gỗ tách đôi uyên ương, là ẩn dụ cho việc chia tay một đôi nam nữ đang yêu nhau.)

“Con thương em ấy và không muốn em ấy bị tổn thương. Từ lần đầu tiên gặp mặt con đã biết người đàn ông đó không đáng tin cậy rồi. Sự thật đã chứng minh rằng con đã đúng. Tên súc sinh đáng chết đó! Lại dám ra tay sát hại Thu Như của con …”

“Con biết rõ, con biết, cha.. cha làm như vậy vì xuất phát từ lòng yêu em gái con, nhưng nếu như, nếu như em ấy không lừa cha chạy ra ngoài liệu em ấy có chết không?” Doãn Thu Thủy hít một hơi thật sâu rồi hét lên.

Cơ thể của Doãn Phái đột nhiên run lên.

Kẻ tội đồ tất nhiên vẫn là người đàn ông đó.

Nhưng nếu Doãn Thu Như không chạy ra ngoài một mình để sinh con, nếu bà ấy ở lại nhà họ Doãn thì ít nhất, nhà họ Doãn sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ tốt bà ấy, thế thì người đàn ông đó sẽ có cơ hội gì?

Đương nhiên bản thân Doãn Phái cũng đã nghĩ tới chuyện.

Nhưng ông ta không muốn đối mặt với nó.

Trước giờ Doãn Thu Thủy không hề nhắc đến chủ đề này bởi vì bà thấy cha bà tự trách như vậy là đủ rồi, bà ấy không muốn ông ta tự tra tấn mình thêm lần nào nữa.

Nhưng ngày hôm nay bà ấy buộc phải nói ra điều này bởi vì bà ấy không còn lựa chọn nào khác.

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cha, Doãn Thu Thủy cũng cảm thấy đau lòng nhưng bà ấy vẫn phải nói tiếp: “Ba, ba có biết khi chị gái nói với con rằng chị ấy đã mang thai, giọng nói của chị ấy tràn ngập sự vui mừng như thế nào không?”

“Chị ấy nói với con rằng đó là khoảng thời gian hạnh phúc và tự hào nhất trong cuộc đời của chị ấy.”

“Hơn nữa, chị ấy cũng đã nhiều lần nói với con rằng chị ấy rất muốn nói tin vui này với ba nhưng lại sợ ba phản đối nên đành giữ bí mật.”

“Ba đau lòng cho con gái của ba, chẳng lẽ chị ấy không thương con của mình hay sao?”

“Ba thực sự nghĩ rằng chị gái sẽ vui khi nhìn thấy ba giết đứa bé ư? Không hề, chị ấy sẽ chỉ càng hận ba mà thôi. Tại sao ba lại không thể hiểu một sự thật đơn giản như thế chứ?”

“Cho dù ba có hận đến mức nào thì sự hận thù cũng nên tiêu tan cùng với trận hỏa hoạn 15 năm trước rồi. Ba cứ coi như đứa trẻ đó đã chết trong trận hỏa hoạn được không?”

Doãn Thu Thủy hết lòng cầu xin, quần áo của bà ấy đã ướt đẫm nước mắt.

Doãn Bội ôm mái tóc bạc của mình, nỗi đau vô tận và sự tự trách điên cuồng ập đến khiến ông ấy không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của ông ấy vang lên: “Thu Thủy, con đứng dậy trước đi đã…”

Nhưng Doãn Thu Thủy vẫn bất động.

Cùng lúc này, ở trong nghĩa trang.

Trước bia mộ của Doãn Thu Như, Lục Vân quỳ trên mặt đất và trầm mặc hồi lâu. Cho dù trong đầu vang lên thanh âm của chị năm Sở Dao, hắn cũng không có chút phản ứng nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui