Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Thấy bà ấy chần chừ, Lục Vân cười nói: “Dì đừng lo, con không yếu đuối như dì nghĩ đâu. Dì chỉ cần cho con biết tên của người đó là được.”

Doãn Thu Thủy nghiêm túc nhìn hắn một hồi, sau đó thở dài nói ra cái tên mà bà ấy cực kỳ ghét: “Tên của ông ta là Dương Thiên Đạo.”

Dương Thiên Đạo!

Lục Vân khắc sâu cái tên này trong lòng.

Nếu như có cơ hội thì hắn muốn tự hỏi Dương Thiên Đạo vì sao lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?

“Dì hãy nói với ông ngoại rằng con khác với người đàn ông đó. Một ngày nào đó khi con tìm ra được đáp án thì con nhất định sẽ cho ông ngoại một lời giải thích. Hy vọng ông ngoại…bảo trọng thân thể.”

Lục Vân nói xong liền ôm lấy thân thể mềm mại thơm tho của Lạc Ly và rời đi.

Nhìn thấy tấm lưng gầy gò của hắn, Doãn Thu Thủy sửng sốt một lúc lâu. Sau đó, bà ấy đột nhiên quay sang khu rừng bên cạnh và nói: “Ba, ba có nghe thấy không? Thằng bé hoàn toàn khác với người đàn ông đó.”

Một tiếng thở dài phát ra từ phía sau những cái cây trong rừng.


Sau đó, họ nhìn thấy một bóng dáng già nua bước ra.

Đó chính là Doãn Bội.

“Ba đến thăm Thu Như.”

Doãn Bội nói với tâm trạng phức tạp, vẻ mặt có chút cô đơn. Ông ấy chậm rãi đi về phía nghĩa trang.

Doãn Thu Thủy im lặng theo sau.

Khi đến trước ngôi mộ của Doãn Thu Như, cả hai đều im lặng.

Đột nhiên, một đạo ánh sáng chói lóa phản chiếu từ bên cạnh ngôi mộ đá thu hút sự chú ý của hai người. Doãn Bội bối rối bước tới và cầm vật đó lên nhìn, vẻ mặt của ông ấy đột nhiên thay đổi.

Đó là một tấm lệnh bài.

Tấm lệnh bài đại diện cho quyền lực tối cao của Long quốc.


“Thiên Sáp lệnh!”

Doãn Thu Thủy kêu lên, sau đó nhìn phía xa ngoài nghĩa trang, cổ họng khô khốc nói: “Đây là…do Lục Vân để lại? Lục Vân chính là Vân Thiên Thần Quân!”

Thân thể già nua của Doãn Bội cũng khẽ run lên.

Một lúc sau, hai hàng nước mắt rơi xuống từ khóe mắt già nua. Ông ấy quỳ xuống trước ngôi mộ của Doãn Thu Như, buồn bã nói: “Thu Như, những năm này ba đã sai rồi sao?”

Một người là đao phủ tàn nhẫn còn người kia lại là Thần bảo hộ của Long quốc.

Hai người họ hoàn toàn khác nhau!

Nếu như Thu Như còn sống thì nhất định sẽ rất vui khi thấy con trai mình có tiền đồ tươi sáng như vậy!

Doãn Bội bật khóc.

Một lúc sau, ông ấy đứng dậy đi về nhà, tìm một chiếc hộp gỗ rồi đặt Thiên Sáp lệnh vào trong đó và đặt bên cạnh ngôi mộ đá.

Doãn Bội không sử dụng lệnh bài này vì đó là niềm an ủi duy nhất dành cho đứa con gái đã mất của ông ấy.

” Tiểu Lục Vân, chúng ta đang đi đâu vậy?”

Thấy đã rời khỏi mộ viên nhà họ Doãn rồi mà Tiểu Lục Vân vẫn còn ôm chặt mình như vậy Lạc Ly không nhịn được hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận