Ăn miếng trả miếng này!
“A—”
Lạc Ly hét lên một tiếng, lúc này mới chịu nhả ra, kế tiếp co chiếc chân thon thả lên đá mạnh về phía bụng Lục Vân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy hoảng sợ.
Cô không ngờ Lục Vân thật sự dám làm như vậy.
Nhưng khi thấy Lục Vân tức giận chà xát chỗ bị cắn, dáng vẻ vô cùng buồn cười thì cô phụt một tiếng cười khúc khích, tự hào nói: “Hừ, em xứng đáng bị như vậy, phì!”
“Còn dám khiêu khích? Chết tiệt, để xem hôm nay em xử lý chị thế nào này!”
Lục Vân rất tức giận, bước lên phía trước nắm lấy tay Lạc Ly đè cô xuống giường, thấy cô lại sắp giơ chân lên đá mình thì Lục Vân trực tiếp dùng chân mình đè ngược lại.
Sức mạnh của Vân Thiên Thần Quân, chỉ một võ giả Hóa Cảnh Tông Sư làm sao có thể so được.
Chẳng mấy chốc, Lạc Ly đã chế ngự.
Không thể động đậy.
Trong mắt của cô lóe lên một tia hoảng sợ, cô chật vật giãy dụa mấy cái, thấy không có hiệu quả thì cô ngượng ngùng quay đầu đi, khẽ nói: “Em… nhẹ thôi đó.”
Lạc Ly không giãy dụa nữa, nghiêng khuôn mặt xinh đẹp ngượng ngùng đến mức đỏ bừng sang một bên, đôi mắt đẹp nhắm chặt.
Đôi lông mi mảnh khảnh run lên nhè nhẹ.
Nhìn thôi cũng biết cô khẩn trương đến mức nào.
Cảm nhận được hơi thở của Tiểu Lục Vân đang dần dần đến gần, sự căng thẳng trong lòng Lạc Ly lập tức bành trướng, lần này đến thân thể mềm mại của cô cũng run lên theo.
Nhưng mà ngoài sự lo lắng, cô còn có chút chờ mong.
Hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Cuối cùng.
Cô cảm nhận được nụ hôn của Tiểu Lục Vân.
Nhưng nó không rơi trên đôi môi anh đào của cô, mà là… lên trán cô.
“Nói chị ngốc quả không sai mà.”
Giọng nói của Lục Vân vang lên, Lạc Ly mở mắt ra lập tức nhìn thấy nụ cười tinh nghịch của hắn, tới lúc này cô mới kịp phản ứng lại, cô lại bị tên khốn kiếp này lừa rồi.
“Lục Vân khốn kiếp!!”
Lạc Ly xấu hổ hét lên, đột nhiên ngẩng đầu lên đập vào cằm Lục Vân.
Lục Vân vốn đã cảnh giác, hai tay đang chống trên giường nhanh chóng đẩy mạnh lên, bay vút xuống đất, thành công né khỏi đòn tấn công của Lạc Ly.
“Dằm mưa cả đêm rồi, chị đi tắm trước đi, tắm xong chúng ta ra ngoài ăn.”
Sau khi Lục Vân nói xong thì nhanh chóng rời khỏi phòng.
Nguy hiểm!
Thật sự rất nguy hiểm!