Lục Vân duỗi ngón tay ra gõ lên đầu cậu ta rồi nói: “Mấy bình luận này nọ trên mạng đó, đọc chơi chơi là được rồi, đa phần đều không phải là sự thật, có điều… tên Wilson này đến thật sự rất đúng lúc.”
Bình thường, Lục Vân nhất định sẽ không đối phó với mấy tên hề đó.
Thế nhưng lúc này hắn có một ý tưởng hay hơn.
Diệp Vô Địch hào hứng nói: “Anh rể, tại sao anh lại nói tên WIlson đó đến đúng lúc? Lẽ nào anh định dạy cho anh ta một bài học?”
Lục Vân cười nói: “Đương nhiên rồi, không chỉ dạy anh ta một bài học bình thường mà phải dạy dỗ ra sao cho thật chấn động.”
“Anh rể, anh đỉnh thật!”
Diệp Vô Địch càng hưng phấn, hai mắt sáng ngời, háo hức hỏi: “Vậy em có thể đi xem không?”
“Hỏi chị gái của em đi!”
“Anh rể…”
“Im miệng, mau quay về đại học ở kinh thành đi. Sau này nếu như không có việc gì thì đừng chạy đến Long gia, bọn họ không cùng đường với chúng ta.”
“Vâng!”
Tuy rằng Diệp Vô Địch chỉ nhỏ hơn Lục Vân một chút nhưng cậu ấy cũng không dám đắc tội với hắn nên đành phải cúi đầu rời đi.
Sau khi Diệp Vô Địch rời đi, một tia sáng chợt lóe trong mắt Lục Vân. Hắn lập tức bấm một dãy số được mã hóa đặc biệt và nói điều gì đó.
Không lâu sau, các phương tiện truyền thông ở Long quốc bùng nổ.
Các phương tiện truyền thông ở quốc tế cũng có một làn sóng ngầm.
Thiên Sáp Vương đã đồng ý với lời khiêu chiến của Wilson, dự định đến một hòn đảo ở Thái Bình Dương để đấu một trận với Wilson theo như thời gian đã thỏa thuận và cũng không ngại truyền thông từ các quốc gia khác nhau đến phát sóng trực tiếp.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử trận chiến của Thiên Sáp Vương được truyền hình trực tiếp.
Làm sao có thể không gây chấn động được?
Các phương tiện truyền thông gần như phát điên lên vì phấn khích!
Khi người dân khắp thế giới biết tin, bọn họ rất vui mừng và cũng dành một phút mặc niệm cho người Mỹ tên Wilson kia.
Trước đây từng có rất nhiều người đi khiêu khích kiểu vậy nhưng Thiên Sáp Vương chưa bao giờ để ý tới bọn họ.
Thế nhưng lần này Thiên Sáp Vương lại chấp nhận lời thách đấu.
Điều này giống như kiểu có một tên hề suốt ngày kêu gào đòi khiêu chiến một cao thủ nào đó để thu hút sự chú ý và cuối cùng cao thủ đó đã thực sự chấp nhận lời thách đấu, thật là bi kịch.
Có lẽ là vì Thiên Sáp Vương cảm thấy khó chịu nên muốn hù dọa mấy tên hề đó một chút!
Vì thế nên có vài giây mặc niệm dành cho Wilson.
Đương nhiên những gì xảy ra tiếp theo đã trực tiếp đẩy sự việc này lên đỉnh điểm.
Khi Wilson nhận được tin Thiên Sáp Vương đã nhận lời thách đấu, thay vì sợ hãi đến mức tè dầm, anh ta lại đáp lại đầy vẻ ngạo mạn: “Đợi hắn đến đánh một trận đến chết!”