Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Hắn nhớ lão đạo sĩ sư phụ từng nói rằng trong số những tu luyện giả được biết đến hiện tại, cảnh giới cao nhất là Kim Đan kỳ, bọn họ đều là lão yêu quái sống qua hàng trăm năm.

Lục Vân cân nhắc thực lực của bản thân…

Ừm, có thể ngang cơ!

Có thể điên cuồng thêm một chút!

Con người không nên lãng phí tuổi trẻ!

Thần cảnh là cái thá gì chứ, qua mấy ngày nữa chém anh ta để đỡ ngày nào cũng vo ve xung quanh.

Lạc Ly nói: “Nên răn đe những kẻ đó. Giống như tên người biến dị trước đó, nhất định anh ta cũng là một sản phẩm thất bại được tạo ra bởi thí nghiệm di truyền ở Mỹ. Chị nghi ngờ nếu như tên Wilson này thực sự ở Thần cảnh thì chắc là biến đổi gen rồi.”

Lục Vân thản nhiên mỉm cười, tiếp tục ngồi ăn.

“Phục vụ, thanh toán!”

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc từ quầy tính tiền gần cửa truyền đến, Lục Vân lập tức đứng dậy khỏi ghế, nhìn về phía đó.

Chói mù mắt!

Chỉ thấy người đàn ông đó mặc bộ quần áo hoa hòe, đeo một chiếc dây chuyền đồng hồ nhỏ bằng vàng, trông người đó giống như nhà giàu mới nổi.

Hai tay hai bên ôm hai cô gái có bộ ngực khủng trông vô cùng sung sướng.

“Chị bảy, chị trở về Vũ Minh Hoa Trung trước đi. Trì hoãn lâu như vậy, nhất định đã dồn không ít công việc rồi.”

“Tiểu Lục Vân, còn em thì sao?”

“Em có việc phải làm trước đã!”

Sắc mặt của Lục Vân âm trầm, đột nhiên bước nhanh về phía “nhà giàu mới nổi” kia, vỗ vai người đó và nói: “Bắt được rồi, tên lừa đảo!”

“Đã già rồi mà còn không đoan chính, tên lừa đảo này!”

Lục Vân hét lớn khiến cho “nhà giàu mới nổi” giật mình. Khi quay đầu lại, đôi mắt người đó đột nhiên mở to.

Đột nhiên người đàn ông ném mấy tờ tiền đỏ lên quầy và hét: “Không cần trả lại đâu!”

Sau đó liền bỏ chạy.

Kể cả hai cô gái ngực khủng cũng không cần.

“Chạy? Xem chạy đi đâu!”

Lục Vân chế nhạo, cuối cùng hắn cũng bắt được tên này, sao có thể để người đó chạy dễ dàng như vậy được.

Nhưng không bao lâu sau khi đuổi ra đến khách sạn, hắn chợt nhìn thấy một người tiên phong đạo cốt đang đi về phía mình. Ông ấy mỉm cười hiền lành nói: “Đồ đệ ngoan, ta bấm tay tính toán hôm nay nhất định chúng ta sẽ gặp nhau, quả nhiên…”

“Đừng nói lời vô nghĩa nữa! Dây chuyền đồng hồ bằng vàng của con đâu? Người lấy đạo bào ở đâu ra vậy?”

Lục Vân từng rất tôn trọng lão gia hỏa này nhưng giờ thì khác.

Giả!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui