Điều khiến cho Lục Vân ngạc nhiên đó là Thần công vô minh của hắn không chỉ thất bại mà còn cảm nhận được thêm một viên đan giả ở trong đan điền của mình.
Chủ nhân của viên đan giả này không ai khác chính là Sở Dao.
Điều này cho thấy Thần công vô minh của Lục Vân không hề tồn tại thuyết âm dương gì đó, dù sao cũng đã đưa được Sở Dao vào danh sách tu luyện giả.
“Quả nhiên lão già không đoan chính đó lại chơi mình một vố rồi!”
Lục Vân chửi thầm trong lòng.
Kỳ thật nghĩ lại, bản thân Thiên Huyền Tử cũng chỉ biết một chút về Thần công vô minh. Hơn nữa, ông ấy từng nói chưa từng thấy người khác tu luyện thần công bao giờ. Nếu như ông ấy chưa từng nhìn thấy thì làm sao có thể nói ra chuyện âm dương?”
Thật đáng ghét!
Hiển nhiên Sở Dao cũng phát hiện ra điều này.
Vốn dĩ cô là một tu đạo giả, Thiên Diệu Tử chỉ dạy cô một số đạo pháp cơ bản nhưng vừa rồi, cô cảm nhận được một dòng năng lượng lưu chuyển trong đan điền của mình.
Cô biết chắc chắn là do tiểu Lục Vân.
Công pháp thần kỳ của tiểu Lục Vân đã biến cô thành tu luyện giả, đồng thời còn có có thể mở ra thông đạo màu xanh, tốc độ ngưng tụ chân khí cực kỳ nhanh!
Vì vậy nửa sau của quá trình, Sở Dao hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Mãi cho đến khi, Lục Vân khẽ khịt mũi, cô mới tỉnh lại.
Lúc này, Sở Dao mới hoàn hồn lại giống như một con thỏ trắng đang sợ hãi. Cô nhanh chóng đứng dậy, chiếc váy ngắn buông xuống che đi đám mây hồng.
Cô chịu đựng cơn đau và giúp Lục Vân thu dọn quần áo.
Thế nhưng khi nhìn thấy màu đỏ tươi trên quần, cô sững sờ trong giây lát, tim đập nhanh như trống.
“Chị năm…”
Để tránh cho Sở Dao xấu hổ, Lục Vân giả vờ như vừa mới tỉnh ngủ.
“A! Tiểu…Tiểu Lục Vân, em dậy rồi à. Em không sao chứ?”
Sở Dao run giọng hỏi.
Không biết là do hoảng sợ hay là chưa hồi phục lại cơn sóng to trước đó.
Lục Vân hỏi: “Em làm sao?”
“Em bị trúng độc, Thiên Huyền Tử sư bá đã châm cứu cho em và truyền cho em rất nhiều máu. Nhìn xem…đều dính cả vào quần của em rồi, thật bất cẩn quá.”
Sở Dao hít một hơi thật sâu và nghĩ ra một lý do hoàn hảo.
Lục Vân cúi đầu nhìn màu đỏ tươi, trong lòng cảm thấy thương xót, thầm nghĩ chị năm đúng là đồ ngốc.
Hai kẻ không đoan chính đó có thể vô trách nhiệm nhưng Lục Vân thì không.
Trong lòng hắn tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Nếu như chị năm biết đây là thủ đoạn của hai kẻ lừa gạt kia thì không biết cô sẽ cảm thấy như thế nào.
Lục Vân nhẹ nhàng nói: “Hóa ra là vậy, sau khi trúng độc, thuốc cầm máu có hiệu quả rất tốt…Chị năm, đã lâu không gặp, em rất nhớ chị.”