Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

“……”

Chị bảy, không hổ là chị.

Lục Vân lần lượt xin lỗi, sau đó nhìn về phía Diệp Khuynh Thành nói: “Chị Khuynh Thành, em đã xin lỗi xong hết rồi. Chị xem chị có thể tha thứ cho em được không?”

Tất nhiên hắn biết Diệp Thanh Thành không hề tức giận. Chị cả vẫn luôn là người như vậy, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng tàu hũ*.(ẩn dụ cho việc nói năng gay gắt nhưng có tấm lòng nhân hậu, rộng lượng. Những lời nói nghe có vẻ xấu xa nhưng thực ra trái tim đang rỉ máu, những người như vậy thường rất tốt bụng.)

Nhưng Lục Vân cũng rất sẵn lòng hợp tác với cô.

Diệp Khuynh Thành thu hồi ánh mắt từ mặt biển, đôi mắt xinh đẹp rơi vào trên người Lục Vân, nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng đã biến mất, cô giả vờ lạnh lùng nói: “Lần này chị sẽ tha thứ cho em, nhưng nếu còn lần sau, giống như chị bảy của em đã nói, em tìm chỗ nào chết càng xa càng tốt!”

Cuối cùng, sau khi xin lỗi các chị xong Lục Vân mới thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhiều người ghen tị hắn có có tận bảy cô chị gái xinh đẹp như tiên, thế nhưng bọn họ đâu hiểu được cảm giác của Lục Vân như thế nào.

Lục Vân thực sự rất, rất… hạnh phúc!

Khà khà, cảm giác này thật sự rất tuyệt mà, hắn còn gì để phàn nàn nữa chứ?

Đặc biệt là chị Khuynh Thành, tuy trông nghiêm khắc nhưng chính vì quan tâm nên nên chị ấy mới tỏ ra nghiêm khắc như vậy, nếu đổi thành người khác, chị ấy cũng không thèm răn dạy vậy đâu, cứ bày ra bộ mặt lạnh lùng là được rồi.

Cho nên dù lần nào Lục Vân bị véo tai cũng hét lên đau quá, đau quá, chị cả của tôi tàn nhẫn quá các kiểu, nhưng thực ra trong lòng hắn vẫn rất là vui vẻ.

Cảm giác được bao bọc trong tình yêu thương của các chị thật sự cực kỳ vui vẻ, ấm áp,… Nói tóm lại chỉ có hai từ: thoải mái!

“Tiểu Lục Vân, Tiểu Lục Vân, chính xác thì em đã gặp phải chuyện gì dưới đáy biển vậy? Trang phục hiện tại của em là sao? Còn có…”

Sau khi đánh tan hết lo lắng, tâm hồn hóng hớt của Vương Băng Ngưng đã bùng cháy trở lại, lắc lắc cánh tay của Lục Vân liên tục đặt câu hỏi.

Lục Vân không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn trả lời từng câu một, kể cho họ nghe mình đã trải qua những gì ở đáy biển.

Dù sao thì mấy chị cũng đã biết chuyện Lục Vân là Vân Thiên Thần Quân, hơn nữa còn là người tu luyện nên hắn có thể yên tâm nói ra tất cả.

Tuy nhiên, để tránh làm mấy chị lo lắng nữa, Lục Vân không kể rõ chi tiết mà chỉ nói rằng mình đã tìm được một món bảo vật vô cùng ghê gớm cùng với hai đạo kiếm ý từ trận pháp bí ẩn ở dưới biển.

“Bảo vật?”

Sở Dao có vẻ rất hứng thú với mấy thứ bảo vật này, đôi mắt cô lập tức sáng ngời, hưng phấn nói: “Chị muốn nhìn thấy nó, em mau lấy ra cho chị xem…”

Diệp Khuynh Thành lạnh mặt mắng: “Em muốn xem gì chứ? Em ấy cũng nói đó là một món bảo vật rất ghê gớm rồi, làm sao có thể tùy tiện lấy ra cho em xem được? Lỡ lấy ra bị người khác nhìn thấy rồi lập mưu cướp đoạt thì sao?”

Ở đây chỉ có mấy cô biết thân phận thật sự của Lục Vân, những người khác không biết gì cả, lỡ như lấy bảo vật ra xong bị người ta theo dõi sẽ rất phiền phức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui