Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Sau tất cả chuyện này, có thể chứng minh Lục Vân hoàn toàn không phải là vật trong ao, tương lai sau này sẽ còn rộng mở và dữ dội hơn bây giờ nhiều.

Mình và các em thật sự có thể đuổi kịp bước chân của hắn chứ?

Tiểu Lục Vân giống như một con rồng ẩn nấp trong vực thẳm. Tương lai của hắn lẽ ra thuộc về những ngôi sao trên biển, nhưng những người như họ lại giống như xiềng xích trói buộc hắn xuống ao.

Cho dù Tiểu Lục Vân không nói hay phàn nàn gì nhưng Diệp Khuynh Thành vẫn cảm thấy cực kỳ áy náy.

Chuyện này giống như một cặp đôi cùng tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu trai thì thi được điểm rất cao, hoàn toàn đủ khả năng đăng kí vào một trường đại học danh tiếng, có điều cuối cùng cậu ta vẫn quyết định ở lại một thành phố nhỏ, ở bên cạnh cô gái kia.

Diệp Khuynh Thành không muốn như vậy.

Kể từ khi cô trở thành người tu luyện, cô càng ngày càng cảm nhận được của người tu luyện thật sự là sâu không lường được, nếu cô cứ dậm chân tại chỗ như vậy mãi, ít nhiều gì cũng sẽ gặp phải chuyện không như ý muốn của mình.

Đặc biệt là đối với một thiên tài tu luyện như Tiểu Lục Vân, chắc chắn sẽ không thể nào làm kẻ bình thường được.

Xem ra cô vẫn còn phải cố gắng hơn nữa, cố gắng theo kịp Tiểu Lục Vân.

Diệp Khuynh Thành đang âm thầm hạ quyết tâm thì giọng nói của Vương Băng Ngưng đã suy nghĩ của cô trở lại.

“Tiểu Lục Vân, bọn chị xem bảo vật xong rồi, còn về bộ quần áo kì lạ em đang mặc là sao đây? Bộ đã xảy ra chuyện gì khác nữa sao?”

(* Ám chỉ chuyện gì xảy ra thì hãy để nó phát triển một thời gian, đừng vội kết luận hay áp dụng biện pháp nào, hãy chờ xem điều gì sẽ xảy ra.)

Nói đến bộ quần áo này, lần nữa mấy người đẹp lại hướng ánh mắt tò mò lên người Lục Vân.

Họ không tin rằng Tiểu Lục Vân ăn mặc kỳ quái như vậy chỉ để trêu chọc họ.

Lục Vân có chút xấu hổ nói: “Quần áo của em bị rách lúc ở dưới đáy biển rồi, vừa rồi em đi ngang qua một tên Asan quốc, thấy hắn ta cười vui vẻ quá, em chướng mắt nên đã lột sạch quần áo của hắn ta.”

Tên Asan đó nghe tin thần thủ hộ của Long quốc chết thì suýt nữa đã cười rụng răng, kết quả hắn ta vừa xoay người lại liền bị một nắm đấm khổng lồ đánh đến bất tỉnh, tới lúc tỉnh dậy thì phát hiện trên người không những không còn mảnh vải che thân mà còn bị trói trên boong tàu.

Chuyện này đúng là vui quá hóa buồn.

Lâm Thanh Đàn cười mắng một tiếng: “Em trai, em thật là hư hỏng.”

“Ha ha, chị hai quá khen.”

“Tiểu Lục Vân này, mặt nạ đầu rồng của em bị sao thế? Tại sao nó bị nứt rồi? À còn có, kiếm của em đang nằm trong tay một gã Thần Cảnh người Mỹ, em không định đi lấy lại sao?” Vương Băng lại hỏi.

Lục Vân nhìn về phía Thần Cảnh người Mỹ đang lơ lửng trên biển, khóe miệng đột nhiên hiện lên một nụ cười kỳ quái.

“Lần trước em tới chữa trị cho Long gia, ông nội Long Diệc Tuyết đã dạy cho em một đạo lý, đại thụ ngã xuống, giáng yêu sẽ xuất hiện!” (*Tương tự câu ‘giậu đổ bìm leo’, ở đây nghĩa là người mạnh ngã xuống chắc chắc sẽ có bọn yêu quái nhào dô xâu xé, hưởng lợi…)

“Đại thụ ngã xuống, giáng yêu sẽ xuất hiện?”

Liễu Yên Nhi phản ứng lại, nói: “Ý của em là, em làm tất cả những điều đó là do cố tình, chỉ để cho thế giới nghĩ rằng em đã chết?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui