Lục Vân tán thành liếc nhìn cô: “Đúng vậy, chỉ cần làm họ nghĩ em đã chết, chắc chắn sẽ có rất nhiều mưu đen tối lộ ra.”
Uy danh của Thiên Sáp Vương quá khủng bố, áp chế các thế lực võ giả khắp nơi trên thế giới không ngóc đầu lên được. Chỉ cần hắn còn sống một ngày, những thế lực kia tuyệt đối sẽ không dám hành động lỗ mãng.
Nhưng chung quy lại những cái đó vẫn là một mối đe dọa tiềm tàng.
Tuy nhiên, nếu Thiên Sáp Vương chết đi, những thế lực đó nhất định sẽ hành động, đợi đến khi chúng bành trướng đến cực điểm, Lục Vân sẽ bước ra giáng cho bọn chúng một đòn tàn khốc.
Một đòn giải quyết dứt điểm tất cả!
Lục Vân tiếp tục nói: “Chị bảy, không phải chị luôn lo lắng về người biến đổi gen sao? Sau khi tin tức Vân Thiên Thần Quân tử vong truyền ra, những người biến đổi gen ẩn náu trong Long quốc có lẽ sẽ không ngồi yên được nữa.”
Đôi mắt của Lạc Ly bỗng sáng lên, cô nhe chiếc răng hổ nhỏ sáng bóng ra nói: “Có đạo lý. Tiểu Lục Vân, em thật thông minh. Đến đây, để người chị thưởng cho em một nụ hôn.”
Lục Vân chợt lùi lại một bước, nghiêm túc nói: “Chị bảy, xin hãy tự trọng, em là người đã có vợ rồi.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Dao ở bên cạnh hơi đỏ lên.
Hành động này làm Lạc Ly sửng sốt một lúc, mới nhận ra mình đang làm gì, nói: “Cho em cơ hội mà em không biết tận dụng, nhưng em lại không biết sử dụng nó, chị đây bị thua thiệt còn chưa nói tiếng nào này!”
Chị hai nắm lấy tay Sở Dao nói: “Em năm, nghe chị nói này, em không thể nuông chiều tên lưu manh này được, hắn thấy em dễ bắt nạt nên cứ lấn tới đấy, lần sau hắn còn gọi em là vợ thì nhớ phải phản kháng đó.”
“Em…”
Sở Dao cẩn thận liếc nhìn về phía Lục Vân một cái đã thấy hắn đang cười như không cười mà nhìn mình, chuyện này làm gò má cô chợt nóng hơn cả lúc nãy.
Cô thật sự không biết phải nói chuyện của mình và Tiểu Lục Vân với mấy chị em như thế nào nữa.
Lúc này Vương Băng Ngưng đột nhiên thở dài nói: “Mặc dù biết rõ đây là kế hoạch của Tiểu Lục Vân, nhưng nhìn thấy tên người Mỹ kia diễu võ giương oai như vậy cực kỳ khó chịu, tôi thật sự muốn lao tới đánh gã ta một trận quá!”
Lục Vân cười nói: “Đừng sốt ruột, không bao lâu nữa bọn chúng sẽ phải hối hận thôi. Việc chúng ta cần làm bây giờ chính là chờ đợi, cứ để đạn bay một lúc nữa đi”
Nếu bây giờ Lục Vân ra tay ngay, nhiều nhất chỉ có thể giết thêm một tên Thần Cảnh người Mỹ nữa, không tạo ra ý nghĩa to lớn gì.
Hắn ném Ngự Linh Thần kiếm xuống biển rồi sau đó cố tình cho tên Alex nhặt được là vì muốn làm cái chết giả của mình trông chân thật hơn.
Chỉ cần Lục Vân để Ngự Linh ở đó một thời gian nữa, những người Mỹ đó chắc chắn sẽ cho rằng hắn đã chết trong vụ chìm đảo.
Tất cả chuyện này đều cần có một khoảng thời gian nhất định để lên men.
Vương Băng Ngưng lại thở dài: “Bọn chị hiểu, nhưng mà đối với người dân Long Quốc mà nói, chuyện này chính là đả kích thực sự rất lớn.”
Người dân Long Quốc xem Vân Thiên Thần Quân là tín ngưỡng của họ. Hiện tại tín ngưỡng đã sụp đổ, người ta có thể hình dung ra cú sốc này đối với họ lớn đến mức nào.