Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

“Sao vậy? Ông có chuyện gì gấp muốn gặp sư phụ của tôi à?” Dư Hồng Văn thấy vẻ mặt của Kimura Musashi thay đổi liền nghi ngờ hỏi.

Kimura Musashi vội vàng thu hồi vẻ mặt phức tạp, cười nói: “Không có, không có, tôi ở đây đợi một lát là được!”

Ông ta nào dám làm phiền Thiên Sáp Vương chứ..!

Chỉ có thể chờ đợi thôi.

Trong Hạnh Lâm Đường có bố trí ghế đẩu cho bệnh nhân nên Kimura Musashi không cần phải đứng, đợi được một lúc, đột nhiên Dư Hồng Văn đứng dậy hô to về phía cửa: “Sư phụ.”

Đến!

Kimura Musashi cũng lập tức đứng dậy, tâm trạng vô cùng phấn khích.

“Lão đầu ông cũng thiệt là, tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, không cần khách khí với tôi như vậy, tại sao lúc nào ông cũng nghiêm túc như vậy hả?” Ngoài cửa vang lên một giọng nói.


“Ha ha, tôn sư trọng đạo là một đức tính tốt mà!” Dư Hồng Văn cười nói.

“Kính già yêu trẻ* cũng là một một đức tính tốt, theo như lời ông nói thì tôi cũng nên cúi lạy ông một cái đùng không?”

(*nghĩa là kính trọng người lớn tuổi và quan tâm đến em nhỏ, nó mô tả tư cách đạo đức tốt của một người.)

“Không được, không được.”

Cuộc trò chuyện của hai người lọt vào tai Kimura Musashi khiến ông ta vô cùng phấn khích.

Bởi vì giọng nói từ ngoài cửa truyền vào quá mức quen thuộc đối với ông ta, người đó không ai khác ngoài Thiên Sáp Vương!

Kimura Musashi nào còn dám đứng đó, ông ta lập tức lao tới cửa, cúi đầu chào chàng trai đang bước vào và nói: “Chủ nhân, tôi biết ngay là ngài vẫn còn sống mà.”

Lục Vân đứng ngoài cửa đang định đi vào thì nhìn thấy Kimura Musashi lao ra, hắn nói đùa: “Thì ra là ông à, tôi còn tưởng có con chuột bự nào đang lao ra ám sát tôi nữa chứ!”


Hắn mỉm cười, trên mặt hắn cũng không có vẻ gì là kinh ngạc.

Thông qua giọt máu lần trước Lục Vân lấy của Kimura Musashi, hắn đã sớm cảm nhận có mặt ở đây, chính xác hơn là từ khi Kimura Musashi bước vào Giang Thành, Lục Vân đã nhận ra rồi.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Lục Vân, Kimura Musashi sửng sốt trong giây lát.

Đây là lần đầu tiên ông ta biết, dưới chiếc mặt nạ đầu rồng của Thiên Sáp Vương vẫn có cảm xúc vui buồn bình thường chứ không phải là ác thần mặt lạnh như lời đồn.

Còn có giọng điệu đùa giỡn của Lục Vân đã làm Kimura Musashi lại thấy được một mặt khác của Thiên Sáp Vương.

“Chủ nhân, xin ngài đừng nói vậy, tôi làm gì có gan ám sát ngài chứ!”

Kimura Musashi sửng sốt một hồi, khi hoàn hồn lại rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều, đặc biệt khuôn mặt của Lục Vân, nó làm ông đột nhiên nảy sinh ra một cảm giác thân thiết lạ thường.

Hắn hoàn toàn không giống Thiên Sáp Vương vẻ mặt bất biến chút nào.

Chủ nhân?

Dư Hồng Văn bên cạnh nghe được xưng hô kỳ quái này, ánh mắt đột nhiên trở nên có chút kỳ quái.

Nếu có một cô gái gọi Lục Vân là chủ nhân, thì có lẽ Dư Hồng Văn sẽ không kinh ngạc như vậy, cùng lắm thì ông chỉ thầm cảm thán một câu: “Người trẻ tuổi bây giờ thật biết chơi mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận