Cái tát?
Ai đánh?
Rõ ràng là con gái Dương Tiểu Mạn của Dương Chấn Nham.
Cô là con gái mà lại giơ hai cánh tay qua đầu không bỏ xuống được, vốn đã có cảm giác không an toàn do phần giữa người bị phô bày ra, lúc này Lục Vân lại đột nhiên duỗi tay muốn sờ bụng cô thì đương nhiên sẽ sợ hãi.
Vừa sợ hãi thì đôi tay sẽ theo bản năng làm ra động tác phòng ngự, không chỉ thả xuống được mà còn thuận thế tát cho Lục Vân một cái.
Mọi người sửng sốt một lát mới phản ứng lại.
Dương Tiểu Mạn cũng như thế.
Khi cô tát Lục Vân còn cảm thấy rất xấu hổ buồn bực, nhưng lúc này đã ý thức được vừa rồi hắn làm vậy là đang trị liệu cho cô.
Dương Tiểu Mạn áy náy nói: “Xin… Xin lỗi Lục thần y, bằng không anh đánh lại tôi đi?”
“Nằm trong dự đoán.” Lục Vân sờ sờ mặt mình, hoàn toàn không so đo việc nhỏ này, chỉ nói thầm trong lòng một tiếng, xem ra hắn vẫn quá tự tin vào diện mạo của mình.
Hắn còn tưởng rằng Dương Tiểu Mạn không đành lòng xuống tay với gương mặt bảnh trai này, khi sắp tát trúng sẽ kịp thời phản ứng hơn nữa thu tay lại!
Tự tin mù quáng thật đáng sợ, ăn một cái tát oang uổng.
“Lợi hại, cậu Lục Vân thật là quá lợi hại, lần nào phương pháp trị liệu cũng độc đáo rồi lại có tác dụng thần kỳ như vậy, thật làm tôi bội phục không thôi!”
Dương Chấn Nham nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đám đồng nghiệp bên cạnh cũng vỗ tay theo, sôi nổi khen ngợi Lục thần y quá bản lĩnh, Tỉnh trưởng nhìn xa trông rộng.
Lục Vân vẫy vẫy tay và nói: “Quá khen, quá khen rồi, trước kia tôi xem khá nhiều sách trung y khi nhàn rỗi nhàm chán, gặp được một vài chứng bệnh kỳ quái cũng là mượn trí tuệ của người xưa để chữa thôi.”
“Cậu Lục khiêm tốn, tuy phương pháp là học được từ sách trung y, nhưng nếu không đọc nhiều thì làm sao có thể dễ dàng giải quyết như vậy? Thần y Giang Thành danh bất hư truyền.”
Nghe Dương Chấn Nham khen ngợi, lúc này mọi người mới nghe ra thanh niên trước mắt chính là thần y Giang Thành rất nổi tiếng lần trước.
Khó trách khó trách!
Nhìn đám đồng nghiệp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cảm thán không ngớt, trong lòng Dương Chấn Nham đột nhiên sinh ra một cảm giác tự hào.
Đây là người mà ông ta coi trọng.
Người tài Giang Nam mang họ Lục.
Nhưng chuyện càng xuất sắc còn ở phía sau.
Dương Chấn Nham im hơi lặng tiếng bảo mọi người ngồi xuống, hơn nữa còn chủ động mời Lục Vân ngồi bên cạnh mình.
Người trên bàn này đều có thân phận không đơn giản, hơn nữa tuổi tác lớn hơn Lục Vân không chỉ một con giáp, theo lý mà nói Lục Vân ngồi cùng một đám nhân vật lớn như vậy sẽ có vẻ không hợp nhau.
Nhưng hiện thực lại là Lục Vân không hề luống cuống, vẻ mặt bình tĩnh trước sau như một, khi nhắc tới đề tài nào đó hắn còn chủ động nói ra hai câu, thời cơ mỗi lần nói chen vào đều gãi đúng chỗ ngứa.
Sự bình tĩnh và thong dong này không nên xuất hiện ở độ tuổi của hắn, thật là nằm ngoài dự đoán của mọi người, thậm chí đôi khi bọn họ còn sinh ra ảo giác rằng trung tâm cuộc trò chuyện nằm trên người thanh niên này.