Tiêu Thấm vốn muốn nói hiện tại Lục Vân đang giả chết thì không thể tùy tiện sử dụng tên tuổi của Vân Thiên Thần Quân làm việc được, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
Lục Vân cũng lập tức hiểu Tiêu Thấm muốn nói gì, hắn cười khổ lắc đầu và nói: “Chẳng lẽ Lục Vân này trừ thân phận đó ra thì yếu ớt đến thế sao?”
Đôi mắt Tiêu Thấm lập tức sáng ngời.
Đúng vậy!
Tên tuổi của Vân Thiên Thần Quân vang dội đến đâu cũng là do tiểu Lục Vân bước từng bước một tạo dựng nên, thực lực của hắn mới là mấu chốt nhất.
Sao mình lại ngốc như vậy chứ!
Tiêu Thấm ảo não vỗ trán rồi hỏi tiếp: “Vậy kế tiếp em chuẩn bị làm thế nào?”
Hỏi xong cô liền hối hận.
Bởi vì vấn đề này thật sự quá ngu ngốc.
Hiện tại tập đoàn Khuynh Thành căn bản không thiếu tiền, hiệu quả dưỡng ẩm làm trắng của mặt nạ cũng quá mạnh, chất lượng vượt qua thử thách.
Mọi chuyện đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn thiếu hai bước cuối cùng là và tìm kiếm đại lý nước ngoài.
Tiêu Thấm cười nói: “Chuyện thì em đừng trông cậy vào chị, mức độ nổi tiếng của chị ở quốc tế còn không bằng một minh tinh hạng ba!”
Cô đóng phim vì hứng thú nên không có ý tiến sâu vào giới điện ảnh quốc tế, vì thế mức độ nổi tiếng cũng không cao, còn không bằng những diễn viên Long quốc hạng xoàng thường xuyên diễn vai quần chúng ở Hollywood.
Nhưng Tiêu Thấm biết mấy vấn đề này chẳng làm khó được tiểu Lục Vân nên mới nhẹ nhàng cười trêu chọc như vậy.
Lục Vân nhìn thoáng qua Trần Túc cách đó không xa, nói: “Không phải chỗ đó có một đạo diễn lớn sao, nhất định cũng có chút quan hệ ở quốc tế, hỏi ông ta một chút không phải được rồi sao.”
Đây cũng là lời Tiêu Thấm muốn nói.
Trần Túc là đạo diễn nổi danh của Long quốc, đã từng chạy đến Hollywood hợp tác quay mấy bộ điện ảnh nên quen biết vài đạo diễn ở đó.
Tìm ông ta là hoàn toàn chính xác.
Lục Vân cũng không rề rà mà trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình cho Trần Túc, Trần Túc nghe xong thì bảo đảm chuyện này không thành vấn đề.
Trần Túc có một người bạn tốt tên là Simpson, là đạo diễn Hollywood, quen biết không ít minh tinh điện ảnh nổi danh quốc tế, gần đây ông ta cứ nói muốn tới Long quốc tìm kiếm linh cảm.
Nếu đã vậy thì cứ gọi ông ta đến sớm một chút để gặp mặt Lục Vân.
Vì thế Trần Túc vui vẻ hứa hẹn.
Sau khi rời khỏi phim trường, Lục Vân không trở về biệt thự Lục Nhân, cũng không đi Hạnh Lâm Đường mà đến đại học Giang Nam một chuyến.
Dù sao hắn cũng là giảng viên của lớp học sở thích trung y, chỉ là không có trách nhiệm lắm, thường xuyên một hai tháng không thấy bóng người, bỏ trống thời gian dài như vậy cũng không thể không mở tiết học nào.
Bằng không cái lớp trung y này không cần mở nữa.
Cho nên lần trước trước khi rời khỏi tỉnh Giang Nam, Lục Vân cũng đã bảo Triệu Mặc an bài bác sĩ trong bệnh viện trung y tỉnh qua giảng bài.