Cho nên trong tác phẩm mới nhất của ông ta có một màn ảnh là kính chào Thiên Sáp Vương, nhưng ông ta đã chụp màn ảnh này vô số lần mà vẫn không tạo ra được cảm giác đó.
Có thể là diễn viên không được, hoặc là khí chất không đúng chỗ.
Simpson là người theo đuổi sự hoàn mỹ, màn ảnh này chụp không tốt thì ông ta không có khả năng tùy tiện lấy ra cho người ta xem. Lần này tới Long quốc tìm kiếm linh cảm cũng là vì màn ảnh này.
Vào thời khắc nhìn thấy Lục Vân, ông ta bỗng sinh ra cảm giác kích động khó hiểu, cứ như sâu trong lòng có một giọng nói đang mách bảo rằng đây là cảm giác ông ta muốn.
Cho nên Simpson hy vọng Lục Vân có thể giúp mình hoàn thành màn ảnh này.
Lục Vân yên lặng nhìn chăm chú Simpson một hồi, đang phán đoán ông ta có nói dối hay không.
Một người bình thường chỉ cần có biểu hiện nói dối nào cũng khó mà chạy thoát đôi mắt của Lục Vân.
Hắn thấy được chân thành từ ánh mắt của Simpson.
Hơn nữa nếu hiện tại Simpson quay màn ảnh đó thì chờ đến lúc tác phẩm công chiếu cũng đã qua một thời gian.
Tới lúc ấy đám yêu ma quỷ quái nấp trong bóng tối đều bại lộ gần hết, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của Lục Vân.
Hơn nữa cho dù tác phẩm được công chiếu trước thì có lẽ cũng không ai nhận ra Lục Vân trong phim chính là Thiên Sáp Vương thật sự.
Cái này là bảo tôi diễn chính tôi đây mà.
Vì thế Lục Vân suy tư một lát rồi nói: “Nếu Mr. Simpson sảng khoái chịu giúp tôi như vậy, hơn nữa còn rất coi trọng tôi thì tôi cũng không thể làm ông thất vọng.”
Hai mắt Simpson sáng lên: “Lục, nói vậy tức là anh đồng ý đúng không?”
Lục Vân gật đầu nói: “Ừ, nhưng tôi có một kiến nghị, lúc quay tốt nhất đừng lộ mặt, chỉ cần quay phía sau lưng là được.”
Simpson hơi sửng sốt, sau đó liền nhịn không được vỗ tay tán thưởng.
Ý kiến này thật tuyệt vời.
Có thể nói là bước đi của thần!
Simpson vỗ bàn tán thưởng.
Trước đó ông ta luôn buồn rầu vì những diễn viên kia có nỗ lực đến đâu cũng không thể đạt tới hiệu quả mình muốn. Cụ thể là thất bại ở đâu thì ông ta cũng không biết.
Mãi đến giờ phút này nghe xong kiến nghị của Lục Vân thì Simpson lập tức bừng tỉnh.
Cảm giác thần bí!
Đúng, chính là cảm giác thần bí!
Từ đầu đến cuối Thiên Sáp Vương vẫn luôn đeo mặt nạ Long Đầu đối mặt với thế nhân, chưa từng để lộ dung mạo thật sự. Chỉ điều này thôi đã ẩn chứa một cảm giác thần bí mãnh liệt.
Nhân loại luôn sinh ra tâm lý hiếu kỳ với những thứ thần bí như lỗ đen, muốn lấy cái gì đó thọc vào xem rốt cuộc bên trong cất giấu thứ gì.
Mặt nạ Long Đầu của Thiên Sáp Vương giống như một cái lỗ đen.
Không ai không hiếu kỳ dưới lớp mặt nạ này che giấu gương mặt như thế nào.
Đổi một góc độ khác để nhìn nhận vấn đề, một ngày nọ khi một thứ có tính trù tượng vô hạn đột nhiên trở nên cụ thể hoá thì thường sẽ sinh ra chênh lệch tâm lý.