Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Trước khi Lục Vân trợ giúp Lâm Thanh Đàn khơi thông kinh mạch đã từng dò xét Đan Điền của cô, hắn không phát hiện cái Thanh Đỉnh này, nó xuất hiện sau khi cô ngưng luyện ra chân khí.

Có lẽ tương tự như một loại phong ấn nào đó.

Vào thời khắc Lâm Thanh Đàn bước vào ngưỡng cửa tu luyện giả thì phong ấn đã tự động được giải trừ, Thanh Đỉnh lập tức hiện ra.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lục Vân.

Cùng lúc đó, trên Côn Luân.

Ở nơi được vinh danh là Thần Sơn đứng đầu của Long Quốc, trên mảnh đất hội tụ linh khí nào đó, một lão giả đang nhắm mắt tu luyện đột nhiên cảm ứng được cái gì mà mở bừng hai mắt ra.

Cứ như trời đất bừng sáng, ánh sắc lạnh loé lên.

Ông vươn người đứng dậy trên đỉnh một ngọn núi cheo leo nhất nơi đây, ánh mắt như đâm thủng tầng mây nhìn về hướng khu vực nào đó phía Nam Long Quốc.

Khí tức của ông chấn động mãnh liệt.


Rất nhanh phía sau ông đã xuất hiện một đám đệ tử áo xanh, họ kinh ngạc hỏi: “Sư tôn, xảy ra chuyện gì vậy?”

Lão giả nhắm hai mắt lại, kéo dài âm thanh mà đáp: “Vừa rồi hình như ta cảm ứng được khí tức của Thanh Đế Huyền Hỏa Đỉnh ngay ở phía Nam Long Quốc, các con đều xuống núi thăm dò đi!”

“Vâng!”

Lúc này Lâm Thanh Đàn đang rất đau đớn, cô không biết tại sao trong cơ thể mình lại phong ấn một cái đỉnh nhỏ màu xanh, nếu cô không trở thành tu luyện giả thì chẳng phải cả đời cũng không phát hiện bí mật này?

Lục Vân vốn rất lo lắng, nhưng sau khi cẩn thận quan sát Thanh Đỉnh thì lại thở phào một hơi.

Cái đỉnh này là pháp bảo, cũng không có ác ý gì với Lâm Thanh Đàn.

Hẳn là phong ấn đột nhiên giải trừ nên mới khiến Lâm Thanh Đàn cảm thấy đau đớn như vậy.

Sau cơn đau chính là thu hoạch.


Lục Vân đã nhìn ra mặc dù không biết là người nào phong ấn Thanh Đỉnh trong cơ thể Lâm Thanh Đàn, nhưng nhiều năm qua nó đã sớm hòa thành một thể với cô.

Nói cách khác, về sau cái Thanh Đỉnh này chính là pháp bảo riêng của Lâm Thanh Đàn.

Vừa trở thành tu luyện giả đã có một pháp bảo thần bí như vậy, đây là vận may mà vô số người nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.

Cả Lục Vân cũng nhịn không được ao ước mấy phần.

Hơn nữa Lục Vân suy đoán, có khả năng thiên phú y học cực cao của Lâm Thanh Đàn có liên quan đến Thanh Đỉnh này.

Đỉnh này bất phàm.

Quả nhiên như Lục Vân đã suy đoán, sau khi trải qua đau đớn ngắn ngủi thì rất nhanh Lâm Thanh Đàn đã ổn định lại, vừa suy nghĩ thì trước mặt bỗng xuất hiện một Thanh Đỉnh cao cỡ nửa người.

Đó chính là bản phóng đại của Thanh Đỉnh trong đan điền của Lâm Thanh Đàn.

“Em trai, cái này... Cái này cũng quá thần kỳ!” Lâm Thanh Đàn khó tin mà trợn to đôi mắt.

Trước kia cô cảm thấy mình chỉ là một người bình thường, tu võ giả là cái gì đó rất xa xôi, càng đừng nói đến tu luyện giả.

Lâm Thanh Đàn thật sự không nghĩ tới có ngày mình sẽ trở thành tu luyện giả, trở thành tu luyện giả thì thôi đi, mới ngày đầu tiên mà đã thu được một pháp bảo như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận