Mãi đến gần đây nhà họ Doãn đột nhiên xảy ra chuyện, Doãn Thu Thủy chịu áp lực quá lớn nên đành từ chức viện trưởng và tặng vị trí này cho Đinh Văn Hoành.
Có tin tức nói rằng lúc trước sở dĩ chuyện nhà họ Doãn lén nuôi tử sĩ bị bại lộ là bởi vì Doãn Phái vội vàng muốn giết Lục Vân nên mới để lại nhược điểm này.
Mặc kệ Lục Vân và nhà họ Doãn có ân oán gì, hiện tại trong lòng Đinh Văn Hoành đang tràn ngập cảm kích đối với Lục Vân.
Nếu không nhờ Lục Vân thì ông ấy không chiếm được cơ hội này.
Lục Vân nghe Đinh Văn Hoành nói thế thì trong lòng cũng dở khóc dở cười, lúc trước hắn đâu nghĩ đến vì tìm kiếm chân tướng viện mồ côi hoả hoạn mà mình đã thay đổi cả cách cục Võ Minh kinh thành.
Thật là vô tâm cắm liễu liễu xanh um.
Thú vị là Đinh Văn Hoành còn không biết quan hệ giữa Lục Vân và nhà họ Doãn.
Nếu để ông ấy biết Doãn Thu Thủy là dì út của Lục Vân, mà ân oán giữa hắn và nhà họ Doãn cơ bản đã được hóa giải thì không biết còn nói cảm kích Lục Vân hay không. .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
“Cậu Lục, cậu là người tài, là Doãn Thu Thủy không có mắt nên mới không chịu thuê cậu đến trường giảng dạy. Hiện tại tôi là viện trưởng rồi, về sau trường học của chúng tôi sẽ thành lập một lớp huấn luyện tông sư, tôi sẽ để cậu Lục đến dạy, thế nào?” Đinh Văn Hoành nhiệt tình vỗ bả vai Lục Vân và nói, trông dáng vẻ như rất thưởng thức hắn.
Đinh Văn Hoành rất nhiệt tình, ông ấy vỗ bả vai Lục Vân như thể họ là anh em tốt của nhau.
Trước đó Đinh Văn Hoành đã đề cập tới chuyện thuê Lục Vân đến Học Viện Võ Đạo kinh thành dạy học, nhưng bị Doãn Thu Thủy bác bỏ.
Ông ấy cảm thấy rất mất mặt nên hôm nay nhắc lại cũng vì kiếm lại chút mặt mũi cho mình.
Ai bảo giờ tôi là viện trưởng kia chứ, về sau xem ai trong Học Viện Võ Đạo còn dám tùy tiện bác bỏ ý kiến của tôi.
Đinh Văn Hoành đang rất đắc ý.
Lục Vân lại cười khổ lắc đầu và nói: “Đinh viện trưởng, rất cảm ơn ông đã thưởng thức, nhưng người như tôi trời sinh tính cách phóng túng, sợ là không đảm đương nổi chuyện dạy học, sẽ dạy hư học sinh.”
Lúc trước hắn hiên ngang biểu hiện mình là Hoành Luyện tông sư chỉ vì khiến đám thủ phạm đứng sau màn chú ý. Hiện tại chân tướng năm đó đã phơi bày, tất nhiên hắn không cần gánh danh hiệu này nữa.
Đến Học Viện Võ Đạo kinh thành dạy học thì càng không có khả năng.
Cả lớp học sở thích Trung y ở Đại học Giang Nam mà Lục Vân còn không có thời gian đi dạy, sao còn sức lực chạy tới Học Viện Võ Đạo dạy người khác luyện tập thuật Hoành Luyện.
“Ai, đáng tiếc, nhưng nếu cậu Lục đã nói như vậy thì tôi cũng không làm khó.” Đinh Văn Hoành tiếc hận thở dài một hơi, một lúc sau lại hỏi: “Cậu Lục, có một chuyện tôi không biết, nhưng hỏi ra lại sợ cậu cảm thấy bị mạo phạm.”
“Cứ nói đi đừng ngại.”
Ánh mắt Đinh Văn Hoành lấp lóe, nói: “Tôi cứ thắc mắc quan hệ giữa cậu và Lạc Tiên Tử tốt như vậy, theo lý thuyết sẽ thân cận với nhà họ Doãn, sao lại… Trở nên căng thẳng như thế?”
Thái độ của Doãn Thu Thủy đối với Lục Vân rất tệ, đây là điều mà Đinh Văn Hoành đã sớm phát hiện, nhưng ông ấy không ngờ là Doãn Phái còn quá đáng đến mức muốn giết Lục Vân.
Rốt cuộc có thù hận lớn đến mức nào!
Đinh Văn Hoành rất khó hiểu.