Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Long Diệc Tuyết thì bước nhanh về hướng Lục Vân với vẻ mặt rất kiên định: “Lục tiên sinh, tôi tin tưởng anh.”

Lục Vân khẽ gật đầu rồi không nói gì.

Chờ.

Lâm Kiến đang chờ.

Lục Vân cũng đang chờ.

Một lát sau, Trịnh Dương không phải trở về một mình mà còn mang viện binh đến – Đông đảo thủ vệ của sân Tây Phong Liệp Lang và một ông lão áo vải có khí tức bất phàm.

Đó là Ngô Thụy – Người phụ trách sân Tây Phong Liệp Lang.

Có người giết người cướp của ở sân bãi của ông ta, Ngô Thụy nhất định không thể ngồi xem không để ý tới.

Sân Liệp Lang là nơi huấn luyện thực chiến, ngẫu nhiên có thương vong là không thể tránh được, nhưng nghiêm lệnh cấm tàn sát lẫn nhau, dù có chuyện này xảy ra cũng không để lại đấu vết.

Sợ chính là giết người cướp của không triệt để như Lục Vân, tất nhiên nên chịu trừng phạt.

Ngô Thụy là đến để chế tài Lục Vân.

Vừa rồi trên đường đi ông ta đã hiểu rõ mọi chuyện từ lời kể của Trịnh Dương. Khó có thể tưởng tượng thằng ranh tên Lục Vân này dám gan to bằng trời ra tay với công tử của Lâm hộ pháp.

Thật là tội ác tày trời!

“Ngô lão, chính là thằng ranh kia, đao Hàn Nguyệt của tôi còn nằm trong tay hắn, ngài nhất định phải chủ trì công đạo cho tôi.”

Thấy viện binh chạy tới, Lâm Kiến tức giận lên án, trong lòng lại liên tục cười lạnh.

Lần trước trong thăng chức bữa tiệc của Đinh Văn Hoành là gã khiêu khích trước, nếu lúc ấy giết Lục Vân thì khó tránh khỏi sẽ bị người ta gièm pha.

Nhưng lần này thì khác.

Lần này là Lục Vân giết người cướp của trước, Lâm Kiến có đủ lý do để giết hắn.

Đúng vậy.

Chính là Lục Vân giết người cướp của trước.

Dù có nhiều chuyện mọi người đều hiểu trong lòng, những người bên ngoài cũng có thể suy đoán ra đây là cái bẫy của Lâm Kiến, mục đích là vì trả thù lân trước Lục Vân bất kính với gã.

Nhưng không quan trọng.

Quan trọng là Lâm Kiến khẳng định Lục Vân giết người cướp của thì hắn là giết người cướp của.

Tựa như phần lớn những cao tầng Võ Minh trong tay đều bồi dưỡng lực lượng tư nhân, nhưng nếu không tìm thấy chứng cứ thì chính là không có.

Đây là một quy tắc ngầm.

Rất hiện thực, cũng rất tàn khốc.

Ánh mắt Ngô Thụy lạnh như băng như một đôi xiềng xích vô tình tập trung vào Lục Vân, uy nghiêm nói: “Lục Vân, Lâm công tử nói cậu muốn giết người cướp bảo vật, cậu có nhận tội này không?”

“Lời từ một phía.” Vẻ mặt Lục Vân vẫn như thường, cầm đao Hàn Nguyệt trong tay mà vứt nghiêng xuống đất rồi chậm rãi nói: “Nếu tôi nói thanh đao rác rưởi này là Lâm Kiến mình ném cho tôi, mục đích là vì vu khống thì ông có tin không?”

Thanh đao rác rưởi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui