Long Diệc Tuyết thì khác.
Bởi vì Tiêu Thấm nên cô mới quen biết Lục Vân, thời gian quen biết cũng không quá dài.
Trước đó Long Diệc Tuyết trừ cảm kích Lục Vân ra thì còn có một chút thiện cảm, nhưng hiện tại cô càng không dám biểu đạt thiện cảm này ra, tâm tư càng tự ti.
Chủ yếu là thân phận tu luyện giả của Lục Vân quá rung động.
Lục Vân cũng phát giác sự thay đổi của Long Diệc Tuyết, lúc đi đường cô không dám tới gần mình quá mà yên lặng đi sau mấy bước, thế là hắn cười khổ và nói: “Cô Long, bộ tôi ăn thịt người à?”
“A?” Long Diệc Tuyết giật mình, lấy lại tinh thần rồi lắp bắp giải thích: “Không phải Lục tiên sinh, tôi… Tôi…”
“Được rồi, tôi hiểu.” Lục Vân nói, bước chân chậm dần để đi sóng vai với Long Diệc Tuyết.
Ban đầu Long Diệc Tuyết còn hơi sợ hãi, thấy Lục Vân đi chậm dần thì cô cũng bất giác chậm lại theo, lại đi sau Lục Vân vài bước.
Lục Vân đành đi chậm thêm nữa, cười trêu chọc: “Cô Long, tôi cảm thấy lấy tốc độ của chúng ta thì không chừng Lâm Chấn Nghiệp sẽ nhà họ Long trước luôn đấy.”
Mặt Long Diệc Tuyết hơi đỏ lên, nhưng tâm tình lại thả lỏng không ít. .
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Thì ra Lục tiên sinh vẫn là Lục tiên sinh.
Một lát sau, Long Diệc Tuyết hỏi: “Lục tiên sinh, tại sao chúng ta phải chờ Lâm hộ pháp ở nhà họ Long?”
Theo lý thuyết, Lục Vân giết Lâm Kiến thì Lâm Chấn Nghiệp nhất định sẽ nổi giận, vừa rồi trực tiếp chờ ở sân Tây Phong Liệp Lang là được, Lâm Chấn Nghiệp nhất định đuổi tới rất nhanh.
Không cần thiết vẽ vời thêm chuyện mà chạy đến nhà họ Long chờ đợi.
Trong mắt Lục Vân lóe lên một tia sắc bén, nói: “Bởi vì một số người trong Long gia các cô làm tôi rất khó chịu, nhân cơ hội này dứt khoát giải quyết luôn một thể.”
Lòng Long Diệc Tuyết run lên.
Đương nhiên cô biết Lục Vân nói tới ai.
Hai người trở lại nhà họ Long, Long Tề lập tức sửng sốt hỏi: “Sao các người lại về nhanh như vậy?”
Long Tề biết kế hoạch của Lâm Kiến.
Chính xác mà nói ý tưởng này là ông ta bày mưu tính kế cho Lâm Kiến, dựa theo tình huống bình thường thì hiện tại Lục Vân đã bị đánh nửa tàn phế rồi.
Nhưng nhìn tình cảnh trước mắt thì rõ ràng là khác với dự đoán.
Lục Vân rất hứng thú mà nhìn về phía Long Tề: “Nhìn thấy chúng tôi trở về sớm như vậy, hình như ông rất kinh ngạc?”
Long Tề biến sắc, vội gượng cười nói: “Ha ha, chỉ hơi kinh ngạc thôi, không phải nói để Diệc Tuyết đi tham gia huấn luyện thực chiến sao, tốc độ này cũng quá nhanh.”
“Gặp tình huống đặc biệt.” Lục Vân nói.
Long Tề muốn nói lại thôi.
Đương nhiên ông ta rất muốn hỏi bên sân Tây Phong Liệp Lang xảy ra chuyện gì, nhưng hỏi quá nhiều dễ bại lộ ý đồ, thế là vội vàng khắc chế bản thân.
Ông ta chuẩn bị né tránh hai người Lục Vân để gọi điện thoại hỏi Lâm Kiến là đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này Lục Vân lại chủ động mở miệng nói: “Chúng tôi gặp được Lâm Kiến ở sân Tây Phong Liệp Lang.”
Long Tề dừng bước rồi bật thốt lên: “Sau đó thì sao?”