Ngoài cửa sân nhà họ Long.
Lâm Chấn Nghiệp mặt mày tái xanh, toàn thân sôi trào sát ý, đôi mắt đỏ ké như dã thú muốn ăn người.
Ông ta vừa nhậm chức hộ pháp chưa được bao lâu, vốn muốn khiêm tốn kín tiếng một thời gian.
Nhưng mà…. Nhưng mà Lục Vân đáng chết này lại giết con trai ông ta.
Vậy hỏi sao ông ta kín tiếng được nữa?
Lâm Chấn Nghiệp vốn là một con dã thú có dã tâm bừng bừng, vốn muốn ẩn núp một thời gian, kết quả lại bị Lục Vân làm kích động bộc phát bản tính.
Hôm nay dù phải trả giá thế nào thì ông ta cũng phải để thằng ranh Lục Vân này giết người đền mạng!
Long Thuyên nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Chấn Nghiệp thì bị dọa phát sợ, kinh hãi hỏi: “Lâm hộ pháp, rốt cuộc là chuyện gì làm ngài tức giận như vậy?”
“Chuyện gì làm tôi tức giận?” Lâm Chấn Nghiệp mặt mày dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Vân giết con trai tôi, ông nói chuyện gì làm tôi tức giận?!”
Ầm ầm!
Giống như sấm sét giữa trời quang, đột nhiên giáng xuống đầu đám người nhà họ Long.
Mọi người cảm thấy chấn động.
Lục Vân, giết con trai của Lâm hộ pháp?
Thằng nhãi này điên rồi sao?
Long Tề sợ vỡ mật, ông ta vốn không muốn tin tưởng chuyện này, nhưng lời này đã được nói ra từ miệng Lâm Chấn Nghiệp thì không đến phiên ông ta không tin.
Lâm Kiến thật sự đã chết trong tay Lục Vân!
Đồ chó không biết sống chết!
Long Tề sắp phát điên rồi!
Long Thuyên, Long Xuyên cũng suýt sụp đổ.
Hiện tại tất cả mọi người trong kinh thành đều biết họ nhà họ Long và Lục Vân có quan hệ thân cận, Lục Vân giết chết con trai của Lâm Chấn Nghiệp thì nhà họ Long còn có thể bình yên vô sự sao?
Sợ rằng cũng bị liên lụy, nghênh đón tai hoạ đáng sợ.
Tất cả mọi người trong nhà họ Long đều đang run rẩy, rơi vào sợ hãi mãnh liệt.
“Thằng chó Lục Vân đâu, lập tức bảo hắn cút ra đây đền mạng cho con trai tao!!”
Lâm Chấn Nghiệp lại nổi giận gầm lên một tiếng như sấm sét vang trời, làm đầu mọi người chấn động đến vang lên ong ong, thở không ra hơi.
“Lâm Chấn Nghiệp.”
Đột nhiên giọng nói bình thản của Lục Vân vang lên, hắn chậm rãi đi ra từ đại viện nhà họ Long, Long Diệc Tuyết bình tĩnh đi theo bên cạnh.
Trên dưới nhà họ Long trợn tròn mắt.
Quả nhiên đã ngốc đến mức không có thuốc chữa, dám gọi thẳng tên của Lâm Chấn Nghiệp, thằng ranh này thật là đáng chết!
Mày muốn chết thì thôi đi, tại sao phải liên lụy nhà họ Long tụi tao?
Lâm Chấn Nghiệp trông thấy Lục Vân đi ra thì sát ý trên người như thực thành chất hóa, phóng lên tận trời, khí tức dồn nén kinh khủng hơn khuếch tán ra.