Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Cho nên Lâm Chấn Nghiệp nói nguyên do là Long Diệc Tuyết cũng không sai.

Long Thuyên, Long Xuyên và mẹ của Long Diệc Tuyết nghe thấy lời này thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Lâm Kiến đã chết rồi, Lâm Chấn Nghiệp còn bảo Long Diệc Tuyết thành hôn với gã thì chẳng phải là minh hôn?

Đây là muốn huỷ hoại Long Diệc Tuyết!

Mẹ Long Diệc Tuyết đương nhiên không đành lòng, vội quỳ xuống trước mặt Lâm Chấn Nghiệp khóc nức nỡ khẩn cầu.

Lâm Chấn Nghiệp làm như không thấy.

Sắc mặt Long Thuyên và Long Xuyên rất khó coi.

Ngược lại những người khác của Long gia như Long Tề, Phương Mẫn đều mừng thầm, chỉ cần Lâm Chấn Nghiệp bỏ qua cho họ thì họ không quan tâm Long Diệc Tuyết sống hay chết.

Huống chi tai họa này vốn là do Long Diệc Tuyết gây nên.


Ai bảo hồng nhan họa thủy chứ!

Long Tề như quên mất nếu không phải ông ta bày kế cho Lâm Kiến thì sẽ không đi đến tình trạng này.

“Cha, chuyện này đã không cách nào cứu vãn, cha cũng đâu muốn người của nhà họ Long vì tội bao che mà bị Lâm hộ pháp bắt vào tù đúng không?”

“Đúng thế, cha, một khi đi vào nhà tù Võ Minh thì muốn ra ngoài cũng không dễ, chúng ta nhất định phải dứt khoát quyết định, để cháu Diệc Tuyết đi kết minh hôn, con cũng rất đau lòng, nhưng thật sự hết cách rồi!”

Vợ chồng Long Tề bày ra khổ nhục kế, quỳ lạy Long Thuyên.

Những người khác của Long gia cũng quỳ trước mặt Long Thuyên, hi vọng ông ta có thể quả quyết từ bỏ Long Diệc Tuyết để bảo vệ nhà họ Long.

Trên mặt Long Thuyên tràn đầy đau đớn, nhìn những tộc nhân Long gia trước mắt mà bất đắc dĩ thở dài, lại nhìn về phía Long Diệc Tuyết, thấy cô vẫn hờ hững thì không khỏi đau hơn.

Làm sao ông ta nói ra những lời này được?


“Tôi cũng tiếp xúc không ít với Võ Minh, tổng kết được là một đám sâu mọt, nhất là dạng người như Lâm Chấn Nghiệp càng là suy đồi trong đám sâu mọt.”

Ngay khi đám người nhà họ Long khẩn cầu Long Thuyên đưa ra quyết sách thì bỗng nhiên, một giọng nói lạnh nhạt vang lên làm họ run rẩy.

Giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn này là vang lên từ miệng Lục Vân.

Là hắn!

Lại là hắn!

Lại là thằng chó không biết sống chết này!

Câu nói vừa rồi của hắn đã mắng toàn bộ Võ Minh, còn mắng Lâm Chấn Nghiệp là suy đồi trong đám sâu mọt.

Mọi người đã không biết nên đánh giá hắn như thế nào, căn bản không tìm thấy từ nào để đánh giá hắn.

Chỉ có thể nói Lục Vân không chết thì thiên lý bất dung!

“Lục Vân, mày dám bất kính với Võ Minh, tội thêm một bậc, chết đi cho tao!”

Lâm Chấn Nghiệp triệt để nổi giận mà thét dài một tiếng, sát ý như lũ lụt trút xuống, cuồn cuộn phun trào lao thẳng về hướng Lục Vân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận