Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

“Ngoài cửa có mấy thủ hạ Ám Ảnh Các của các người không nghe lời nên tôi đã đưa chúng lên Thiên đường, xin đừng trách tôi.” Hansen tiếp tục nói.

Cho dù giết mấy sát thủ Ám Ảnh Các, nhưng hắn nói ra lại hết sức hời hợt.

Hơn nữa nhìn âu phục trên người hắn trắng sáng hơn tuyết, không nhìn thấy giọt máu nào thì có thể suy đoán ra lúc giết người hắn không phí chút sức lực nào cả.

Người này cực mạnh!

Chỉ sợ lại là một Thần cảnh nhân tạo!

Nếu không hắn cũng không dám lẻ loi một mình xông vào tổng bộ Ám Ảnh Các.

Sự thật đúng là như thế.

Chỉ thấy Điện chủ Huyết Ngục Điện cung kính tiến lên và nói: “Ngài Hansen, chúng tôi đã trao đổi với Các chủ, nhưng hình như Khâu Các chủ không có ý quy thuận Liên Minh.”

Điện chủ Minh Vương Điện, Điện chủ Dạ Xoa điện cũng theo sát phía sau đi về hướng Hansen.

Rất hiển nhiên, trước đó họ đã quen biết Hansen.

“Thật sao?” Nghe thấy Điện chủ Huyết Ngục Điện nói vậy, ánh mắt Hansen lấp lóe rồi cười hỏi: “Khâu Các chủ, ông có thể cho tôi một lý do vì sao không chịu gia nhập Liên Minh không?”

“Bởi vì tôi không muốn làm chó, nhất là chó của người Mỹ các người.” Sắc mặt Khâu Ngọc Đường rất khó coi, nói.

Ba điện chủ quy thuận liên minh Thí Thần Giả là chuyện mà ông đã sớm dự liệu được.

Vừa rồi họ nói chuyện căn bản cũng không phải đang thảo luận, mà là khuyên nhủ, khuyên Khâu Ngọc Đường cũng trở thành thành viên của liên minh Thí Thần Giả giống như họ.

Khâu Ngọc Đường vẫn luôn nhớ mình là người Long Quốc nên không chịu làm chuyện hèn hạ này.

Điện chủ Huyết Ngục Điện lắc đầu nói: “Khâu Ngọc Đường, ông quá ngu xuẩn, tục ngữ nói chết tử tế không bằng tiếp tục sống, sao ông lại không hiểu đạo lý này chứ?”

Hiện tại lão chẳng buồn gọi ‘Các chủ’ nữa mà trực tiếp hô tên của Khâu Ngọc Đường.

Điều này có nghĩa là ba đại điện đã sớm chuẩn bị sẵn sàng quyết liệt với Ám Ảnh Các.

Điện chủ Minh Vương Điện thở dài và nói: “Khâu Ngọc Đường, cần gì chứ, dù bây giờ ông có cốt khí thì có thể biểu hiện cho ai xem? Chờ ông chết rồi, chẳng lẽ người Long Quốc sẽ ghi nhớ ông?”

Điện chủ Dạ Xoa điện nói bổ sung bằng giọng nói âm nhu: “Khâu Các chủ, ông đừng quên, dù sao —— ông cũng là tội phạm truy nã cấp độ SSS của Võ Minh Long Quốc.”

“Buồn cười!” Đối mặt với lời thuyết phục của ba điện chủ, Khâu Ngọc Đường lại cười lạnh một tiếng và nói: “Chuyện mà Khâu Ngọc Đường này làm xưa nay không vì ai xem cả, tôi chỉ muốn không thẹn với lương tâm thôi.”

“Chỉ muốn không thẹn với lương tâm, Khâu Các chủ nói hay lắm!”

Trong góc bỗng vang lên tiếng nói của Lục Vân, nghiễm nhiên mang bột dạng thưởng thức.

Các chủ Ám Ảnh Các này thật làm hắn bất ngờ, thật khó tưởng tượng thủ lĩnh của một tổ chức sát thủ lại nói ra câu không thẹn với lương tâm này.

Nhưng so với những đám ngụy quân tử khoác áo ngoài chính nghĩa lại làm chuyện âm hiểm thì ông mạnh hơn nhiều.

Khâu Ngọc Đường im lặng nhìn Lục Vân một cái.

Đến lúc nào rồi mà thằng ranh này còn rảnh rỗi nịnh nọt, không thấy thế cục bây giờ khẩn trương đến mức nào sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui