Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Đây chính là Thần Cảnh đấy!

Tát Thần Cảnh như tát chó, vì sao đồng bào đến từ Long Quốc này lại kinh khủng như vậy?

Đồng tử của Khâu Ngọc Đường bỗng run rẩy mãnh liệt, suýt không thở nổi, cuối cùng cũng đã rõ trước đó ba điện chủ chết như thế nào.

Là bị Lục Vân giết trong nháy mắt!

“Còn không mau cút, chờ tao đưa mày đi gặp Jesus à?”

Lục Vân vừa dứt lời thì Hansen đang ngơ ngác lập tức lăn lộn thất tha thất thểu chạy trốn ra ngoài, trước đó hắn ưu nhã bao nhiêu thì bây giờ chật vật bấy nhiêu.

Khâu Ngọc Đường nuốt một ngụm nước bọt.

Kỳ thật ông càng hi vọng Lục Vân giết Hansen, nhưng ông không dám nói, cường giả như Lục Vân làm bất cứ chuyện gì cũng không tới phiên ông chất vấn.

Vì sao Lục Vân không giết Hansen?

Có thể giết, nhưng không cần thiết.

Người sống càng có giá trị hơn người chết.

Trong lòng bàn tay của Lục Vân có một giọt máu tươi đang bị hắn dùng ấn phù màu xanh khóa lại, giọt máu này là hắn vừa hấp thu từ trên người Hansen.

Nói cách khác, nếu Lục Vân muốn giết Hansen thì có thể thực hiện bất cứ lúc nào, dù Hansen ở cách xa ngàn dặm thì chỉ cần một suy nghĩ cũng diệt trừ được hắn.

“Lục… Tiền bối!”

Khi Khâu Ngọc Đường đối mặt với Lục Vân thì đã không nhẹ nhàng như trước đó nữa, toàn thân tràn ngập áp lực làm ông suýt thở không nổi.

Lục Vân đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, nở nụ cười hồn nhiên, so với Sát Thần vừa đánh Thần Cảnh không thể chống đỡ thì cứ như hai người khác nhau.

“Khâu Các chủ, nếu tôi nói cho ông biết Thiên Sáp Vương không chết thì ông có tin không?” Lục Vân đột nhiên nói.

Đồng tử của Khâu Ngọc Đường chấn động, hô hấp triệt để cứng lại.

Ánh mắt ông rung động nhìn chăm chú vào thanh niên trước mặt, tự động tưởng tưởng nếu như đổi khuôn mặt của Lục Vân thành đầu mặt nạ rồng danh chấn bát phương…

Đùng!

Trong lòng Khâu Ngọc Đường run rẩy, sau đó quỳ mạnh xuống đất.

Ông đã hiểu!

Đã hiểu tất cả rồi!

Khó trách thực lực của người thanh niên này lại kinh khủng như vậy, khó trách người thanh niên này lại dùng ánh mắt thưởng thức nhìn ông khi ông nói bản thân chưa bao giờ quên mình là người Long Quốc.

Thì ra…

“Khâu Ngọc Đường bái kiến Thần Quân điện hạ!”

Khâu Ngọc Đường mừng rỡ, kích động mà run rẩy nói, khi hô lên câu ‘Thần Quân điện hạ’ này thì toàn thân ông không kiếm được run rẩy, nước mắt trào ra.

Ông khóc.

Đây là một cảm giác nói không nên lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui