Nếu như nhất định phải tìm ra một lý do thì có lẽ là huyết mạch Long Quốc trong người làm ông không kiềm được nước mắt.
Thì ra Thần Quân điện hạ còn sống.
Thì ra đời này mình có thể may mắn tiếp xúc với Thần Quân điện hạ ở khoảng cách gần như vậy.
“Khâu Các chủ, hiện tại ông có thể tin tôi rồi chứ?” Lục Vân cười hỏi.
Người đàn ông thô ráp tên Khâu Ngọc Đường này dùng sức lau nước mắt, có chút xấu hổ nói: “Đã làm Thần Quân điện hạ chê cười.”
Lục Vân không thèm để ý mà nói: “Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi Khâu Các chủ.”
“Thần Quân điện hạ cứ hỏi, Ngọc Đường biết gì nói nấy.”
Lục Vân khẽ gật đầu, hỏi: “Tôi vừa nghe ông nói chuyện với ba điện chủ, hình như trước kia Ám Ảnh Các các người có liên quan với Võ Minh Long Quốc, có thể nói ra đã xảy ra chuyện gì không?”
Khâu Ngọc Đường khựng lại, có chút khó khăn.
Lục Vân an ủi nói: “Yên tâm, tôi chỉ hiếu kì hỏi một chút mà thôi, không đại diện cho lập trường của Võ Minh.”
Hắn biết Khâu Ngọc Đường kiêng kỵ cái gì.
Trong cuộc đối thoại trước đó của bọn họ, Lục Vân nghe ra Ám Ảnh Các và Võ Minh Long Quốc có quan hệ thù địch, cho nên Khâu Ngọc Đường lo lắng sau khi nói ra sẽ mạo phạm Lục Vân.
Dù sao ông cũng không rõ thái độ của Lục Vân đối với Võ Minh.
Nhưng nếu Lục Vân đã nói như vậy, Khâu Ngọc Đường thở dài một hơi rồi ánh mắt hơi lấp lóe mà nói: “Ám Ảnh Các vốn là cái bóng của Võ Minh…”
Vẫn là câu nói kia, ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại, nơi có ánh sáng thì nhất định sẽ có bóng tối, cả hai hỗ trợ nhau mà tồn tại.
Quan hệ giữa Võ Minh và Ám Ảnh Các chính là như thế.
Võ Minh đại diện cho ánh sáng và chính nghĩa, chí ít bên ngoài là như vậy, nhưng duy trì trật tự của Võ Minh lại là con người, chỉ cần là người thì sẽ có tình cảm, sẽ có lòng riêng.
Có lòng riêng thì sẽ có mặt u tối.
Tựa như Doãn Phái âm thầm bồi dưỡng tử sĩ giúp mình làm một số chuyện không tiện lộ diện.
Võ Minh cũng cần.
Ám Ảnh Các tương đương như tử sĩ của Doãn gia.
Nhưng do một số nguyên nhân mà Ám Ảnh Các và Võ Minh tách ra.
Vì giữ gìn hình tượng chính nghĩa của mình, đương nhiên Võ Minh không có khả năng thừa nhận sự tồn tại của Ám Ảnh Các, cách xử lý tốt nhất chính là đưa tất cả các thành viên của Ám Ảnh Các vào danh sách tội phạm truy nã để tiêu diệt.
Năm đó Ám Ảnh Các cũng vì nguyên nhân này mà bị Võ Minh Long Quốc truy sát đến Bắc Lang Quốc, kéo dài hơi tàn nhiều năm mới dần dần lớn mạnh lại.
Khâu Ngọc Đường chậm rãi nói đến quan hệ giữa Ám Ảnh Các và Võ Minh, trong lòng vô cùng cảm khái, còn nguyên nhân cụ thể làm hai bên trở mặt phân tách thì ông cũng không rõ, bởi vì ông không phải người trong cuộc.
Hơn hai mươi năm trước Các chủ Ám Ảnh Các còn không phải Khâu Ngọc Đường, mà là Liễu Kình Thiên.
“Liễu Kình Thiên?” Lục Vân nghe thấy cái tên này thì nhịp tim đột nhiên tăng nhanh một nhịp.
Vị Các chủ cũ này cũng họ Liễu, vậy có liên quan gì đến chị ba Liễu Yên Nhi hay không?