Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

“Có thể nói cho tôi nghe về Liễu Kình Thiên không.” Lục Vân hỏi.

Khâu Ngọc Đường nhớ lại một lát rồi cười khổ nói: “Lão Các chủ rất thần bí, không ai rõ tin tức cụ thể và thực lực chân chính của ông ta, chỉ biết ông ta rất mạnh.”

“Vậy hiện tại ông ta ở nơi nào?” Lục Vân tiếp tục hỏi.

“Võ Minh Long Quốc.”

“Võ Minh?” Lục Vân lộ vẻ kinh ngạc.

Khâu Ngọc Đường khẽ gật đầu, nhớ lại mà nói: “Năm đó không biết xảy ra chuyện gì mà lão Các chủ bị trọng thương, sau đó Võ Minh liền trở mặt với Ám Ảnh Các.

Thời điểm đó minh chủ Võ Minh là Tiêu Vô Hải, ông ta đưa tên tất cả thành viên Ám Ảnh Các vào danh sách tội phạm truy nã, lão Các chủ cũng rơi vào tay Tiêu Vô Hải vào lúc đó.

Đám người chúng tôi may mắn nên trốn thoát sự truy sát của Võ Minh rồi chạy trốn thẳng tới Bắc Lang Quốc, sau đó mới chậm thở ổn định lại được, nhưng mà…”


Trong mắt Khâu Ngọc Đường hiện lên một tia phức tạp, sau đó lại bổ sung: “Nhưng sau này tôi nhớ lại thì Võ Minh, nói một cách chính xác hơn là Tiêu Vô Hải, có lẽ không phải nhằm vào Ám Ảnh Các, mà là lão Các chủ.”

Khâu Ngọc Đường nói xong thì Lục Vân cũng rơi vào trầm tư.

Không nghĩ tới hơn hai mươi năm trước giữa Võ Minh và Ám Ảnh Các còn có câu chuyện như vậy, nhưng cụ thể Tiêu Vô Hải và Liễu Kình Thiên có ân oán gì thì có lẽ chỉ có người trong cuộc mới rõ.

Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Cho nên hiện tại kỳ thật Ám Ảnh Các của Long Quốc không có quan hệ gì với các người.” . Truyện Tiên Hiệp

Khâu Ngọc Đường cười một tiếng rồi nói: “Năm đó Ám Ảnh Các có Võ Minh bảo bọc ngoài sáng nên có thế lực rất khổng lồ, gần như trải rộng toàn bộ Long Quốc, muốn hoàn toàn rút lui là chuyện không thể nào.”

Tức là cao tầng trung tâm của tổ chức đều rút đến Bắc Lang Quốc, mà những thành viên phía dưới chưa kịp rút lui, thế là cắt đứt liên lạc với tổ chức rồi dần dần biến thành một tổ chức sát thủ hạng ba.

Hơn hai mươi năm trôi qua, Ám Ảnh Các của Bắc Lang Quốc và Ám Ảnh Các của Long Quốc thật sự đã không còn quan hệ gì nhiều nữa.


Tiếp đó Lục Vân lấy ảnh chụp hồi nhỏ của Liễu Yên ra và hỏi Khâu Ngọc Đường: “Ông có ấn tượng gì với cô gái này không?”

Khâu Ngọc Đường nhìn chằm chằm ảnh chụp nghiêm túc suy tư một lát rồi lắc đầu nói: “Không có ấn tượng.”

Đáp án này nằm trong dự liệu của Lục Vân.

Trước đó Khâu Ngọc Đường đã nói lão Các chủ Liễu Kình Thiên rất thần bí, dù Liễu Kình Thiên thật sự có quan hệ gì với Liễu Yên Nhi thì có lẽ Khâu Ngọc Đường cũng không rõ.

Xem ra chỉ có thể tìm tới Liễu Kình Thiên mới có khả năng biết được đáp án.

Mà muốn tìm được Liễu Kình Thiên thì chỉ có thể bắt đầu từ Tiêu gia Võ Minh.

Lục Vân trầm ngâm một hồi rồi nói: “Thời gian tới Ám Ảnh Các của các người chuyển đến nơi khác trước đi, chờ tôi giải quyết liên minh Thí Thần Giả xong thì các người cứ về Long Quốc.”

“Về Long Quốc…” Khâu Ngọc Đường sững sờ, có vẻ không thể tin được.

Lục Vân vừa cười vừa nói: “Làm sao vậy, không muốn sao?”

“Không phải không phải.” Khâu Ngọc Đường vội vàng lắc đầu nói: “Đa số thành viên của Ám Ảnh Các đều là người Long Quốc, có cơ hội trở lại quê hương thì nhất định sẽ đồng ý, chỉ là tính chất của tổ chức chúng tôi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận