Công Tử Vũ cũng xụ mặt xuống, mặc dù gã cố gắng duy trì nụ cười nho nhã, nhưng rất khó, ngược lại khiến vẻ mặt trở nên vặn vẹo mấy phần.
Ông Lão Quỷ không chịu được Lục Vân, vậy gỏi sao gã nhịn được?
Lần đầu tiên nhìn thấy người tự đại ngông cuồng như vậy, hơn nữa làm cho họ khó chịu nhất là hắn lắm miệng!
Lục Vân nói nhiều quá!
Họ có thân phận gì?
Đến từ Côn Luân, thánh địa của tu luyện giả.
Lục Vân lại có thân phận gì?
Một tán tu bên ngoài núi Côn Luân mà thôi.
Lúc họ nói chuyện, thằng ranh này dựa vào cái gì xen vào? Hắn có tư cách gì xen vào? Chen miệng một lần thì thôi, còn chen lần hai, hắn là thứ chó má gì?
Mộc Bình cũng khó chịu.
Vẻ mặt bà ta trở nên rất thương hại, ánh mắt nhìn về phía Lục Vân giống như đang nhìn một tên thiểu năng.
Bà ta thừa nhận khi chưa uống đan dược cấm kỵ thì bà ta không phải đối thủ của Lục Vân, nhưng đó không phải vì Lục Vân mạnh, mà là do bà ta yếu.
Mộc Bình không thể không thừa nhận một sự thật, trong đông đảo môn phái của Côn Luân thì thực lực tổng hợp của Đan Dương Tông tương đối yếu kém.
Họ chuyên luyện đan thuật nên không thể so sánh với những môn phái chuyên tu luyện được.
“Hai vị, so với châm chọc khiêu khích tôi thì không bằng giải quyết tên điên này trước đi, không thì hắn vẫn nghĩ là các người đang nói đùa đó!” Mộc Bình cười lạnh và nói.
Hai người này chạy tới đoạt Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh làm Mộc Bình cảm thấy rất khó chịu, nhưng hiện tại càng làm bà ta không thoải mái là tên điên Lục Vân này.
Giết để lỗ tai được yên tịnh.
Ông Lão Quỷ hừ lạnh một tiếng: “Muốn giết thì tất nhiên tôi sẽ giết, còn cần bà lên tiếng à? Thứ này thì chỉ cần một chiêu của tôi thôi đã làm hắn tan thành mây khói.”
Công Tử Vũ đong đưa quạt xếp, trên mặt là nụ cười âm nhu: “Nếu Ông Lão Quỷ đã nói như vậy thì tôi không giành với ông, dù sao cũng chỉ cần hai giây.”
Quả thật là như thế, chuyện tốn hai giây thôi.
Ông Lão Quỷ không lo lắng khi mình ra tay giết Lục Vân thì Công Tử Vũ nhân cơ hội đột nhiên cướp đi người nắm giữ Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh.
Bởi vì theo Ông Lão Quỷ thấy thì giết Lục Vân chỉ tốn nhiều nhất là hai giây.
Ông Lão Quỷ ra tay.
Áo vải quét qua, một chân khí sắc bén vọt mạnh ra từ tay áo của lão.
Lão là kiếm tu, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng mang theo kiếm ý, mặc dù chân khí này không phải dùng kiếm phát ra, nhưng vẫn ẩn chứa từng tia từng tia kiếm ý.
Thanh thế không bằng Huyền Ngọc Chỉ mà Mộc Bình thi triển trước đó, nhưng uy lực lại là gấp mười gấp trăm lần, cứ như sấm sét trong im ắng.
Vậy là đủ để giết chết Lục Vân rồi.
Sau khi Ông Lão Quỷ tung ra chân khí này thì không để ý đến Lục Vân nữa mà tập trung lực chú ý lên người Lâm Thanh Đàn, đang nghĩ nên làm sao tranh đoạt Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh với Công Tử Vũ.
Lão không hề cân nhắc đến Mộc Bình.