“Bà không có lựa chọn nào khác, không nói thì chết, về sau chính tôi sẽ đến Đan Dương Tông của các người hỏi ra đáp án.”
“Tôi nói tôi nói.” Thấy Lục Vân cường thế như vậy, Mộc Bình đành chịu thua: “Tục truyền Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh là bảo đỉnh do một vị Thanh Đế từng sử dụng lúc còn trẻ, vốn là một cái dương đỉnh.
Mà âm đỉnh tương ứng là do vị Thanh Đế kia đặc biệt tìm người chế tạo ra cho vợ mình, chỉ thích hợp với thân thể phụ nữ…”
Mộc Bình chậm rãi giới thiệu lai lịch của Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, cuối cùng đôi vợ chồng Thanh Đế kia thế nào thì không ai biết, chỉ biết hai cái Huyền Hỏa đỉnh đều được truyền lại cho đời sau.
“Huyền Hỏa đỉnh là bảo vật có linh tính, đi theo vợ chồng Thanh Đế một thời gian ngắn đã khắc hoạ bóng dáng của họ lên chúng, bóng dáng đó cũng được coi là ý thức truyền thừa.
Cái này giống như một máy quay, bất tri bất giác ghi chép lại giọng nói của chủ nhân, khi nó được lưu đến đời tiếp theo thì thanh âm này sẽ tự động vang lên trong đầu đời tiếp theo.
Mà trong ý thức Thanh Đế để lại sẽ liên quan đến một chút kinh nghiệm đan thuật, đan phương của Thanh Đế, đây là một tài sản cực kỳ quý giá.
Trong thân thể cô gái này chính là âm đỉnh trong Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, nhưng cô ấy không hiểu tâm pháp của Thanh Đế nên không thể tiếp thu ý thức do Thanh Đế để lại, cho nên mới cảm thấy đau đớn như vậy.”
Mộc Bình nhìn Lâm Thanh Đàn, trên mặt tràn đầy hâm mộ.
Mặc dù Lâm Thanh Đàn chưa tiếp xúc nhiều với tu luyện, nhưng nghe Mộc Bình nói xong thì cảm thấy rất huyền ảo, nhưng cũng hiểu được một chút.
Ý là Thanh Đỉnh trong đan điền của mình kỳ thật không đơn thuần là một món pháp bảo, còn mang theo rất nhiều kinh nghiệm luyện đan và đan phương…v…v. . Ngôn Tình Xuyên Không
Những tiếng nói mơ hồ không rõ trước đó không ngừng xuất hiện trong đầu mình hẳn là ý thức còn sót lại của Thanh Đế, đáng tiếc mình không tiếp thu được nên gây nên đau đầu.
Lâm Thanh Đàn nghe hiểu những điều này.
Lục Vân nghe xong thì trong lòng cũng vui mừng.
Nói vậy thì chị Thanh Đàn đã có được cơ duyên rất lớn!
Nếu như cô có thể tiếp thu ý thức còn sót lại trên Huyền Hỏa đỉnh thì chưa chắc không thể trở thành Thanh Đế kế tiếp.
Nhưng Lục Vân cũng không lộ ra vẻ mặt vui sướng mà cổ quái nhìn Mộc Bình một cái rồi hỏi: “Bà nghe được những tin đồn này từ nơi nào?”
Mộc Bình do dự một lát, nghĩ thầm đã đến mức này cũng không cần gì giấu diếm, thế là nói: “Vị Thanh Đế kia chính là Tông Chủ đầu tiên của Đan Dương Tông chúng tôi.”
Hóa ra là người khai sáng Đan Dương Tông, vậy tính chân thực cũng tăng lên không ít.
Ánh mắt Lục Vân sáng lên, hỏi: “Nói vậy, tâm pháp Thanh Đế bà vừa nói đến có ghi chéo lại trong Đan Dương Tông của các người đúng không?”
Từ miêu tả của Mộc Bình có thể nghe ra một điểm mấu chốt, đó là tâm pháp Thanh Đế.
Sở dĩ chị Thanh Đàn bị đau đớn là bởi vì không tiếp thu được ý thức còn sót lại của Thanh Đế, mà không tiếp thu được là do cô không hiểu tâm pháp Thanh Đế.
Nói cách khác, mấu chốt nằm ở chỗ tâm pháp Thanh Đế.
Lục Vân cảm thấy nếu người khai sáng Đan Dương Tông chính là vị Thanh Đế kia thì Đan Dương Tông nhất định có ghi chép khẩu quyết tâm pháp, đây là điều hiển nhiên rồi.