Hiểu lầm được xoá bỏ, giọng nói của Lục Vân cũng dịu đi không ít: “Tôi sẽ thương lượng kỹ với chị hai vấn đề này.”
Dù sao nhất định cũng phải đến Đan Dương Tông, không thì Lâm Thanh Đàn sẽ luôn chịu đau đớn tra tấn, còn có nên trở thành đệ tử của Đan Dương Tông hay không thì đến lúc đó tính.
Mộc Bình thầm vui mừng, cảm thấy người đàn ông bá đạo này cũng không phải vô lý quá.
Kỳ thật Lục Vân vẫn luôn là đứa nhỏ biết nói lý, chỉ là đám người Mộc Bình có ấn tượng xấu về hắn, đứng ở góc độ của họ tất nhiên sẽ cho rằng Lục Vân bá đạo hung hăng.
Mộc Bình chủ động đưa ra một tấm ngọc bài và nói: “Tiền bối, đây là thẻ bài thân phận của Đan Dương Tông, bên trong có khắc hoạ trận pháp, liên thông với đại trận hộ sơn của tông môn chúng tôi, đợi ngài tiến vào Côn Luân Sơn thì nó có thể chỉ dẫn phương hướng.”
“Vẫn là bà suy xét chu đáo, tạ ơn!” Lục Vân tiếp nhận ngọc bài.
Tiếng tạ ơn này trực tiếp làm trong lòng Mộc Bình dao động, giống như một người bà ta cho rằng là đại ma đầu lạnh lẽo lại đột nhiên lễ phép nói một tiếng cảm ơn.
Tâm tình bà ta phức tạp không biết nên biểu đạt như thế nào.
Mộc Bình lại cám ơn ân không giết của Lục Vân, sau đó dẫn mấy người Hàn Nguyệt rời khỏi nơi đây rồi bảo: “Đi mang thi thể của Lăng Phong về, còn nữa, chuyện hôm nay phải giữ kín đấy!”
Không cần bà ta nhắc nhở thì bọn người Hàn Nguyệt cũng đã bị thực lực kinh khủng của Lục Vân làm khiếp sợ rồi.
Ai dám nói lung tung?
Sau khi bọn người Mộc Bình rời đi, Lục Vân dọn dẹp thi thể xung quanh Hạnh Lâm Đường, cách xử lý cũng đơn giản, trực tiếp tung một ngọn lửa màu xanh ra đốt sạch.
Ông Lão Quỷ, Công Tử Vũ và người hầu trung niên của Công Tử Vũ như chưa từng xuất hiện.
Sau khi xử lý xong, Lục Vân lo lắng Lâm Thanh Đàn sẽ nghĩ ngươiều nên tri kỷ an ủi một câu: “Chị Thanh Đàn, thế giới của tu luyện giả rất tàn khốc, những người này chết chưa hết tội.”
Sắc mặt Lâm Thanh Đàn hơi tái nhợt, gật đầu nói: “Chị hiểu, mặc kệ em làm gì thì chị cũng ủng hộ em.”
Cô là người thiện lương, nhưng thiện lương không có nghĩa là Thánh Mẫu.
Lâm Thanh Đàn biết rõ để lại mấy người này thì sau này sẽ trêu chọc phiền toái càng lớn.
Cho nên khi Lục Vân giết những người này thì cô không lên tiếng, cũng không ngăn cản, cô ủng hộ tất cả quyết định của Tiểu Lục Vân.
Thấy Lâm Thanh Đàn nghĩ thoáng, Lục Vân cũng thở phào một hơi.
Dù sao trước đêm nay Lâm Thanh Đàn vẫn là một bác sĩ trị bệnh cứu người, nhưng vừa rồi lại trơ mắt nhìn Lục Vân cướp đi ba sinh mệnh.
Cộng thêm Lăng Phong trước đó là bốn.
Áp lực tâm lý của Lâm Thanh Đàn nhất định rất lớn.
“Chị Thanh Đàn, vừa rồi trưởng lão của Đan Dương Tông nói bảo chị trở thành đệ tử của Đan Dương Tông, ý chị thế nào?” Để phân tán sự chú ý của Lâm Thanh Đàn, Lục Vân mở miệng hỏi.
“Trở thành đệ tử của Đan Dương Tông… Chị cũng không rõ lắm.” Lâm Thanh Đàn hơi rối rắm.
Trước kia cô không nghĩ nhiều, trước khi Lục Vân trở về thì cô luôn cảm thấy tu võ giả xa không thể chạm đến, càng đừng nói là tu luyện giả.
Hiện tại cô không chỉ trở thành một tu luyện giả mà còn được mời gia nhập Đan Dương Tông.
Lâm Thanh Đàn rất do dự, lúc trước sở dĩ cô chọn trở thành một tu luyện giả là vì Khí Vận Châm, sau khi có được chân khí thì trình độ châm pháp của cô sẽ tăng vọt về chất.