Hai người thanh niên từ trên xe bước xuống, xốc nách Nhi nhét vô xe, lái xe vọt đi. Anh tài xế grap chưng hửng, vội chụp lại biển số xe, quay lại phòng trọ, báo cho chủ nhà trọ. Anh không biết Nhi có quen những người kia không, nên chưa báo công an. Chủ nhà trọ nhìn bảng số xe, nhận ra chiếc xe đó cũng tới tìm Nhi mấy lần, bà cũng cẩn thận ghi lại biển số nên họ nghĩ là người quen của Nhi.
Chiếc BMW chạy đến căn nhà 3 tầng bên quận hai. Hai tên thanh niên lôi Nhi vào trong, quăng cô vào căn phòng trên lầu hai. Bà Mỹ An nhìn cô khinh bỉ:
- Con đĩ điếm, tao đã nói mày rời xa Thanh Phong, sao mày lì thế hả? Mày đã có con già kia trả nợ cho rồi, sao còn dụ con tao bỏ ra 5 tỷ đầu tư cho bộ phim mày đóng hả?
- Là bác sao? Bác cũng nói anh đầu tư bộ phim con đóng, đâu phải cho riêng con mà bác trách.
- Đồ mất dạy, dám trả treo với người lớn. Cũng phải, phường lang chạ, làm gì biết dạy con. Hahaha
- Thưa bác! Người lớn đã dạy con điều gì mà bảo con mất? Ông bà ta dạy rằng" đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy", con đang áp dụng đấy ạ.
Bà An điên tiết, lao tới tát hai phát vào gò má Nhi, túm tóc cô giật ngược ra sau, bà nghiến răng nói:
- Con ranh con, mày nghĩ mày là ai dám trả treo với tao hả?
Bà nắm đầu Nhi đập xuống đất "côm cốp", xong lại giật ngửa mặt cô ra, tát qua lại cả chục cái. Mặt Nhi sưng vù, máu từ trán chảy xuống thành dòng. Từ khóe môi cũng rỉ máu nhỏ giọt. Bà An nhìn Nhi, nhớ lại cảnh chồng mình ( ông Trịnh Khâm) đã quan tâm, chăm sóc bà Thanh Vy, bỏ bê 3 mẹ con bà thui thủi, bà càng hăng máu đánh người. Đến khi Nhi ngất xỉu, Quan lại can bà mới chịu dừng tay.
- Coi chừng nó cho tốt, đừng cho nó chết. Đợi khuya nay tao cho người chở nó qua biên giới.
- Dạ, bà chủ.
- Tụi bây không được đụng tới nó.
Người ta mua gái trinh giá cao hơn. Đứa nào léng phéng, tao thiến!
- Dạ.
Bà An đi ra thì Thụy Như đi vô, cô kéo bà An ra một góc, nói nhỏ
- Thanh Phong về rồi bác, đang ở phòng trọ con bé kia.
- Đúng là dại gái, lần này cho nó kiếm tới Tết Công Gô. Chắc nó sẽ buồn đó, con ráng mà an ủi nó.
- Dạ, con biết mà bác.
Như choàng ôm tay bà An, cười tít mắt. Bà cũng liếc yêu cô.
- Con liên hệ tụi nó chưa? Giam nó ở đây lâu cũng không tiện.
- Dạ rồi, bác yên tâm.
- Ừ
Họ cũng lên chiếc BMW về nhà.
Ở nhà trọ của Nhi, Phong tới kiếm cô thì thấy phòng khóa trái cửa. Điện thoại không ai nghe máy. Bà chủ nhà trọ thấy Phong cũng quen, chủ nhân chiếc BMW kia, bà nhạc nhiên, chạy ra hỏi anh:
- Không phải lúc sáng, chú lái xe hơi tới đón con bé à? Thằng bé chạy grap đưa tôi xem hình bảng số xe, thì đúng là xe của chú mà.
- Cô nói sao, xe của cháu chở Nhi đi?
Bà chủ đớ người, chạy vô nhà lấy điện thoại có cái ảnh mà grapbike chụp chiếc xe đưa Phong xem. Mặt anh đanh lại, môi mím chặt, lật đật quay ra ngoài. Bà chủ nhà gọi với theo
- Này, phải xe của chú không? Để tôi báo công an, sợ bọn buôn người bắt con bé. Giờ trên tivi nói đầy ra đấy.
Phong dừng bước, không thèm quay lại nói:
- Dạ không cần báo công an. Cháu đi đón cô ấy về.
- À, thế đi đi. Tôi cũng vô nghỉ. Nhìn chú tôi sợ con bé bị bắt cóc, giờ yên tâm rồi. Thôi đi đi!
Phong tức tốc một mạch thẳng về nhà mình. Bà An đang ngồi ở phòng khách cùng Thụy Như. Phong âm trầm bước vô, đứng trước bà mặt Thụy Như, mắt nhìn bà An, cất giọng lạnh lẽo:
Phong: Từ khi nào chuyện của anh, lại phải cần em quản?
Như: Em không có, anh đang nói gì vậy?
Phong: Chuyện Tinh Nhi.
An: con vì hạng đĩ điếm nó về hạch hỏi con Như à? Nó không xứng với con, càng không có tư cách bước vào Trịnh Gia.
Phong: xứng với con hay không, con tự biết. Còn tư cách bước vô Trịnh Gia, đâu chỉ riêng mẹ quyết định. Mẹ mau cho con biết, mẹ bắt cô ấy đi đâu?
An: con đang nói gì vậy? Dù gì mẹ cũng là mẹ con, con đừng vu khống mẹ.
Phong: mẹ là mẹ con, sao mẹ không hiểu tính con. Mẹ không nói, con cũng tra ra được. Con tới muộn, cô ấy xảy ra chuyện gì thì mẹ sẽ vĩnh viễn mất đi con trai. Trong mắt con, mẹ luôn là người hiền dịu, nhẫn nhịn. Vậy tại sao mẹ lại ghét Nhi, đến nổi bắt cóc cô ấy?
Bà An trầm ngâm, gương mặt vẫn đanh lại, bà chậm rãi ngồi xuống, hồi tưởng câu chuyện từ 15 năm trước. Phong biết mẹ có chuyện, anh xoay nhìn Thụy Như, hất hàm ra cửa. Ả không muốn đi, nhăn nhó nhìn bà An, nhưng bà đang rơi cõi vô thần, nên đành hậm hực xách giỏ rời đi. Sau khi ả ra ngoài, đóng cửa, bà An xoay qua nhìn con trai.
- Dù con thật sự yêu nó, hai đứa cũng không thể, vì nó là đứa con rơi của ba con. Mẹ nhìn nó, mẹ nhận ra ngay, nó giống mẹ nó y đúc. Khi điều tra nó, Lê Hoàng Tinh Nhi - Lê Hoàng Thanh Vy. Con không nhớ tên người đàn bà đó sao?
Phong chấn động, ngay từ khi nghe y tá đọc tên, anh đã ngờ ngợ. Nhưng bao chuyện xảy ra, anh cũng từ bỏ điều tra cô. Nay nghe chính miệng mẹ nói, Nhi là em gái anh, thì trái tim anh đã trao trọn cho cô rồi. Phong quì xuống nhìn mẹ
- Nếu là như vậy, mẹ càng không nên bắt cóc cô ấy. Nhi vô tội, đừng bắt cô ấy chịu trách nhiệm về tội lỗi người khác gây ra, mẹ à! Mẹ cho con biết, Nhi đang ở đâu? Ngoài việc là con của người đàn bà kia, Nhi không có tội. Cô ấy bất chấp nguy hiểm cứu con trên đảo hoang, nhường suất ghế cuối cùng cho con vào đất liền. Mẹ! Coi như con xin mẹ, cho con cơ hội trả ơn cho ân nhân của mình.
Bà An thở dài, nhìn Phong, rồi xoay nhìn ra bên ngoài, qua cửa sổ sát đất, mây đen kéo tới, báo hiệu trận mưa rất to.
Trong căn nhà hoang lạnh lẽo, Nhi tỉnh lại, tay bị trói quặt ra sau, mặt mày sưng tấy, biến dạng. Bụng cô lâm râm đau, phần hạ thân chảy ra chất lỏng màu đỏ. Cô không quan tâm, Nhi lo lắng cho mẹ, sợ về nộp viện phí không kịp, thì mẹ sẽ ra sao. Cô quan sát xung quanh, bên ngoài chỉ có 2 tên canh cửa. Nhi vờ đau bụng, rên ỉ ôi
- Anh ơi, anh gì ơi! Em đau bụng quá.
Một tên đi vô, nhìn Nhi thèm thuồng, nhưng khi hắn nhìn tới đáy quần của cô, thì buông câu chửi thề:
- Mẹ nó, mặt mũi như quỉ, đã vậy còn bị xui.
- Anh ơi! Em đau bụng quá, anh cho em đi giải quyết, không nó chảy tùm lum ra đây thì dơ lắm.
Hắn nhìn Nhi, rồi xách nách cô quăng vô nhà tắm. Trong này, dù Nhi còn ê ẩm và đau bụng, nhưng cô phải trốn nhanh, gặp mẹ. Nhi cởi áo lót, rút ra hai gọng áo bằng sắt, cô uốn cong đeo vô tay như chiếc vòng, nhưng chừa hai đầu thẳng đứng chỉa ra ngoài. Gọng còn lại, Nhi bẻ đôi, quấn vô hai ngón tay làm nhẫn, tiếp tục chìa hai đầu ra ngoài. Nhi quấn rất chặt, để vòng và nhẫn cố định. Xong xuôi, Nhi mặc lại áo, dội nước đi ra ngoài. Tên vừa rồi lại xách Nhi quăng vô phòng. Trong lúc đi, cô quan sát chỉ có hai tên này canh. Vừa tới cửa phòng, Nhi chấp hai tay, hất ngược vô mặt tên canh gác, cô đấm liên tục vô mặt, mũi hắn nát bét, máu phun đầy mặt. Tên dưới nhà chạy lên, Nhi đạp cho một đạp, lăn quay xuống cầu thang. Trên này, tên mặt nát ngồi dậy, hắn ôm Nhi, siết lại, tên dưới nhà lao lên, đấm cô mấy phát, Nhi bị kẹp chặt, cô dùng đầu cụng ngược vào tên mũi nát, xoay lại đá nó thêm mấy đá, một tay chặt vào cổ hắn, chiếc gọng đâm vào cổ hắn, máu lại phụt ra, bắn hết lên tường. Hắn ôm cổ, nhìn Nhi trân trân rồi đổ gục xuống. Tên kia hơi sợ, hắn bẻ tay, lắc đầu qua lại, nhào tới tấn công Nhi. Cô dùng chiêu đỡ đòn của Karate chống trả. Nhi là con gái, bị thấm đòn nên khá đuối sức, nhưng vì mẹ, cô phải sống rời khỏi đây, biết tay đánh yếu, nên Nhi dồn sức vô chân, tận dụng chiêu đá cao, đá vào màng tang. Cuối cùng sử dụng chiêu kẹp cổ vật xuống của Vovinam, hắn nghẹt thở, thò tay móc dao bấm đâm vào vai Nhi, vật ngược lại, đè cô nằm dưới, đâm dao xuống. Nhi chụp con dao, mũi dao cách mặt cô chỉ có mấy ly. Nhi xoay cổ tay, gọng kim loại đâm vào tay hắn, đầu cô né qua một bên, mũi dao sượt xuống nền gạch. Nhi liền ngồi bật dậy, hai người gườm gườm nhìn nhau.
Dưới lầu, Thụy Như dắt thêm vài tên bặm trợn xông vô. Ả thấy tình hình của Thanh Phong, biết chắc không sớm thì muộn, anh cũng sẽ tìm tới đây, nên nhân lúc Phong đang nói chuyện với bà An, ả mướn thêm vài tên giang hồ, tới áp tải Nhi lên biên giới. Hai tên giang hồ chạy lên lầu, nhào vô tấn công một lượt, cô cố gắng chống trả, rồi cũng đuối sức và ngất đi. Chúng khiêng cô quăng lên xe tải, chở đi Tịnh Biên.