Sau khi về đến nhà, dương thị thấy nữ nhi của mình khóc lóc trở về, nhất thời không hiếu rõ được đầu đuôi sự tình ra sao, chỉ thấy bọn người Bùi Tử Quân đang ở trong sân phơi, chính mình lại không thế khóc lóc, la lối om sòm lên, nên âm thầm đánh vào sau lưng Triệu Tương Liên, Triệu Tương Liên vốn trong lòng rất là ủy khuất đột nhiên bị mẹ đánh lại càng cảm thấy thêm khổ thân mà không có chỗ nói, chính là oa một tiếng khóc rống lên đến mức tê tâm liệt phế.
Triệu Tương Nghi ở một bên im lặng nhìn, thầm nói bộ dáng kia cùng với bộ dạng khi Dương thị khóc lóc om sòm như hát tuồng thật sự giống nhau.
Triệu Tín Lương thấy trong nhà đang có khách, có chút xấu hổ cười với Triệu Hữu Căn, lại thật có lỗi sờ đầu Bùi Tử Quân.
Mắt nhìn thấy trong nhà có việc nên muốn rời đi, Phương thị ở trong phòng nhiệt tình mời Triệu Hữu Căn và Bùi Tử Quân ở lại dùng cơm chiều, Bùi Tử Quân cũng muốn ở lại một chút nhưng bị Triệu Hữu Căn phản đối nói là sắc trời cũng mau tối, chính mình còn phải đưa Bùi Tử Quân trở về nhà, đem thằng nhóc này bình an giao vào tay Bùi lão gia, một khắc không thể dây dưa được sợ việc chậm trễ.
Đây là do hắn trước khi ra khỏi nhà đã đáp ứng Bùi lão gia.
Người một nhà thấy Triệu Hữu Căn nói không phải lời khách sáo, cũng không thể giữ người được nữa, vì thế Triệu Tín Lương đại diện cho cả nhà tặng quà cho Triệu Hữu Căn và Bùi Tử Quân.
"Hôm nay ta rất cao hứng khi chơi đùa với mọi người! Lần sau gặp lại!" Bùi Tử Quân ngồi ở trên xe ngựa màu đỏ thẫm, lộ ra một cái đầu nhỏ nhìn đám người người Triệu Tương Nghi vẫy tay nhỏ nói, không bao lâu lại lộ ra cái đầu nhỏ lớn tiếng nói.
"Mọi người có rảnh nhớ đến huyện Giang Ninh thăm ta nha.
"
Triệu Tương Nghi đứng tại chỗ cười thầm, dựa theo tình trạng kinh tế nhà bọn họ trước mắt mà nói, đừng nói là đi lên huyện Giang Ninh chính là đi lên trấn Thanh Hà cũng rất là khó khăn.
Dọc theo đường đi phải ngồi xe trâu, cả tiền lên trấn mua đồ chẳng hạn thì nhà bọn họ cũng không kham nổi rồi, hơn nữa vào lúc này mọi người sẽ không nguyện lãng phí thời gian lên trấn đi dạo đâu, niên quan tương chí [1], còn lớn hơn công việc đang chờ làm đấy.
Nhưng Triệu lão đại cũng rất nhiệt tình vẫy tay với chiếc xe ngựa đi đằng xa kia, cũng đưa tay đặt hai bên miệng khuếch đại âm thanh nói: " Bùi thiếu gia lần sau lại đến chơi à! Còn nữa Hữu Căn, đệ về nhà đừng quên cho em dâu uống dược thảo ngao nước kia nghe chưa, có thể hữu hiệu đấy".
Đến khi xe ngựa đi xa không thấy nữa, Triệu Tín Lương mới chậm rãi xoay người trở về.
Về đến cửa nhà, Triệu Tín Lương mỉm cười nhìn hai đứa con đang đứng trước cửa: "Còn ngây ngốc ở đấy làm gì, mau vào trong nhà chờ cơm cô cô làm đi, đêm nay sẽ có thịt ăn đấy!"
"Tốt quá!" Triệu Tương Nghi vù vù chạy đến phía trước ôm cha của mình, Triệu Tín Lương khom người xuống một phen bế Triệu Tương Nghi lên, thỉnh thoảng còn dùng râu của mình cọ con cái một, hai cái, chọc nàng cười phá lên.
Cũng thật lâu rồi không thấy Triệu Tín Lương cao hứng như thế, xem ra hắn dự định bắt đầu lại cuộc sống mới.
Thẩn thể nhỏ của Triệu Hoằng Lâm đĩnh đạc đi theo phía sau, nhìn thấy sắc trời dần tối, khóe miệng hơi cong lên.
Lại thêm một ngày trôi qua chậm chạp, trong tam phòng ở phía tây, Dương thị kéo con gái mình đến bên giường mắng nhiếc: "Con đúng là đồ vô dụng mà! A!" Nói xong còn dùng móng tay của mình đêm vào ớt Triệu Tương Liên, "Mẹ không phải liên tục dặn con khi ở trước mặt tiểu thiếu gia phải luôn mỉm cười sao, con không thấy Triệu Mỹ Hà đã làm như thế nào à! Lần này thì tốt rồi, con không thấy trước khi đi tiểu thiếu gia không thèm để ý đến con mà đối với hai huynh muội Triệu Hoằng Lâm lại cười hì hì! Lúc quay về đây con còn khóc nhè, nhìn xem khuôn mặt giờ tèm lem cả rồi, ta đúng thật là ngu xuẩn mới có thể trông cậy vào con để cho ta hưởng phúc, ta trông cậy vào con cái rắm ấy!"
Dương thị mắng lùm bùm to đến không dừng được, trong lòng Triệu Tương Liên càng thêm ủy khuất và cái ót bị đau, nhưng nàng vẫn là rất sợ Dương thị, không dám khóc thành tiếng.
"Cứ tiếp tục như vậy, đừng nói đến việc làm tiểu thiếp cho vị thiếu gia hay lão gia nào, con chính là có muốn làm thông phòng cũng chẳng ai muốn!"
Dương thị trừng mắt lên như muốn ăn thịt người nhìn con gái mình, "Con còn không muốn giống như Mỹ Hà tỷ cả người mang vòng vàng trâm bạc, không muốn mỗi ngày đều được ăn cơm, mỗi ngày đều được người người ngưỡng mộ!"
"Con muốn hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý, thì phải cố gắng học hỏi cái bản lĩnh để lấy chồng à!" Dương thị nói xong còn chưa hết giận, liền vươn tay nhéo hai lỗ tai của Triệu Tương Liên, nhe răng vặn thành 360 °!
Triệu Tương Liên đau đến không chịu nối, ủy khuất chép miệng, oa oa khóc lên!
Tim Dương thị như muốn nhảy lên, nhanh chóng đưa một tay bịt chặt miệng của nữ nhi lại, tay kia liền hung hăng đánh vào phía sau lưng nàng, miệng còn liệt liệt nói: "Tao không cho mày khóc! Đừng có trông cậy vào ông nội và bà nội làm chỗ dựa cho mày à, khóc, khóc, khóc, mày chỉ biết khóc thôi à! Có bản lĩnh thì ngày mai mày dẫn con rể có tiền về nhà cho tao!" Nói xong còn thỉnh thoảng lấy quạt đánh vào tay nàng.
Khi đó, trời dần về khuya, mỗi nhà đều tắt đèn đi ngủ, mọi người trong triệu gia cũng như thế, mỗi phòng đều tắt đèn chuẩn bị ngủ, bốn phía dần tĩnh lặng duy nhất ở phía tây phòng thường truyền đến một hai tiếng, có khóc có mắng chửi.
Mấy ngày sau, bệnh của Phương thị cũng dần khỏi toàn bộ, bên trong Triệu gia rốt cuộc cũng xảy ra chuyện ầm ầm cả lên, đem bầu không khí vốn yên tĩnh quấy động phong ba.
Sự tình bắt đầu từ Dương thị, cũng bởi vì nàng ta mà huyên náo đến nỗi không dàn xếp được.
Hôm đó, thân thế Phương thị cũng chăm sóc tốt nên nhân lúc rãnh rỗi làm cho mọi người trong nhà một ít bánh gạo để ăn, ở Triệu gia mà nói thì món điểm tâm này rất là xa xỉ.
Tất cả mọi người được ăn thật vui vẻ, duy nhất hôm nay không thấy Triệu lão tam ra đồng làm việc và Dương thị đâu hết.
Đây đúng là kỳ lạ, bình thường trong nhà có món ngon gì là hai người đó sẽ chạy đến đầu tiên tranh ăn với người khác, hiện giờ trong nhà làm món bánh gạo, hai người này ở trong phòng chẳng biết làm cái quái gì, khiến mọi người đều bực mình.
Phương thị đặt bánh vào trong bát, tự mình bưng bát đến phòng cho hai người bọn họ, đi đến cửa thì nghe hai người giảm thấp giọng nói để nói chuyện, nhưng vì hai chữ "Tiểu thiếp" khiến bước chân của Phương thị dừng lại, trực giác nói cho bà biết hai người bọn họ ngoài miệng nói chuyện chắc chắn không phải chuyện gì tốt, vì thế bà dứt khoát bưng bát bánh gạo đứng ngoài cửa nghe lén.
Trong phòng nghe thấy tiếng Dương thị vui vẻ nói: "Ai ôi, ông còn chưa thấy cuộc sống bây giờ của Triệu Mỹ Hà đâu, nàng ta mỗi ngày đều mang vòng vàng trâm bạc được người người ngưỡng mộ, hiện tại chỉ đi về nhà mẹ đẻ một chuyến thôi mà đã có hai nha hoàn đi theo để sai sử đấy, còn được ngồ xe ngựa rồi mang nhiều đồ tốt về đây nữa chứ vân vân, chỉ cần lấy ra một món đồ thôi là có thể cho cả nhà chúng ta mấy tháng tiêu xài?!"
"Cho nên à, nếu Tương Liên nhà chúng ta giống như Triệu Mỹ Hà lên trấn tìm một đại lão gia hay thiếu gia giàu có, đến lúc đó chỉ cần làm tiếu thiếp của người ta thôi không chừng so với Triệu Mỹ Hà kia càng có tiền đồ hơn! Lúc ấy hai người chúng ta không phải chỉ cần ngồi hưởng phúc thôi sao?" Dương thị nói đến nước miếng bay tứ tung, nàng ta không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra, lúc này nụ cười trên mặt cũng không khép lại được.
Triệu lão tam vốn là cái người không yêu thương hài tử chỉ yêu thích hưởng lạc, vừa nghe Dương thị nói như vậy, ngược lại cũng cùng ý tứ như nàng ta: "Tôi cũng muốn nói cái này, bà xem thử ra sao ha, nếu chúng ta gả khuê nữ đi còn phải cho thêm một ít của hồi môn, phần hồi môn kia nhất định sẽ không có đầy đủ được! Hơn nữa, bà xem nam hài trong thôn của chúng ta đi, nhìn thấy cũng biết là về sau không có tiền đồ gì rồi, đem nữ nhi gả cho bất kì một ai trong bọn họ, đừng nói là nữ nhi sẽ giúp chúng ta hưởng phúc không chừng còn muốn chúng ta giúp đỡ lại nhà bọn họ ấy!"
"Đúng vậy!" Dương thị càng nói càng hăng hái, "Cho nên ta liền nghĩ tới, Tương Liên nhà chúng ta năm nay chỉ mới bảy tuổi, chờ thêm vài năm nữa con bé sẽ trưởng thành, ông xem con bé thật may là giống tôi, thân thể của nó là hàng tốt đấy, chắc chắn chỉ cần vài vị lão gia hoặc thiếu gia trên trấn nhìn thấy thì trong lòng sẽ không bỏ được, nhất định sẽ đến nhà chúng ta cầu hôn! Đến lúc đó chúng ta chẳng cần chuẩn bị của hồi môn gì hết, có khi còn được nhận thêm một khoản tiền lớn linh tinh nữa, buôn bán kiếu này chắc chắn là lời rồi!"
"Còn nữa, chúng ta phải mau nghĩ cách yêu cầu cha mẹ cho chúng ta ra ở riêng đi!" Ngay sau đó Dương thị lại giảm thấp giọng nói xuống, "Chính ông nghĩ lại xem, nếu trong nhà phân ra thì ba phòng sẽ phân công nhau phụng dưỡng cha mẹ, hơn nữa ông lại đứng hàng thứ ba trong nhà, tạm thời không đến phiên tam phòng chúng ta đến phụng dưỡng cha mẹ.
Đến lúc Tương Liên được gả đi thì chỉ có hai người chúng ta sẽ nhận một khoản tiền lớn!
Nếu nhà này lúc đó chưa phân ra ở riêng thì tiền thưởng sẽ bị cha mẹ giữ lấy, ngộ nhỡ bây giờ chúng ta không ra ở riêng thì làm sao đây, không phải là uổng công nuôi nhi nữ rồi sao!"
Phương thị ở ngoài cửa nghe được cả người run rẩy, tay chân lạnh như băng.
Ngay khi Dương thị đem toàn bộ những tính toán cằn nhằn nói ra hết, Phương thị đột nhiên cầm cái bát bánh gạo trong tay ném xuống đất, miệng quát tháo: "Hai cái đồ súc sinh các ngươi lương tâm bị chó ăn hết rồi! Lại có thể giữa ban ngày ban mặt ở trong nhà nghĩ cách bán khuê nữ!" Nói xong, liền bước đến trước cửa, nhấc chân đá văng cửa tây phòng ra.
Dương thị cũng không ngại Phương thị ở ngoài cửa nghe lén, giật mình, đảo mắt từ trên giường đứng lên, run run rẩy rẩy chỉ vào Phương thị chột dạ nói:
"Mẹ, ngài sao có thể ở ngoài cửa nghe lén hai người bọn con nói chuyện chứ! "
"Ta nếu không nghe trộm thì làm sao biết hai tên súc sinh các ngươi ở trong phòng nghĩ cách bán nhi nữ mình chứ!" Phương thị tức giận đến hai mắt đỏ bừng, cùng lúc đó, Triệu Nguyệt Cầm ở trong nhà lớn còn có mấy tiếu hài tử còn lại cùng chạy đến tây phòng, nhìn xem đền tột cùng xảy ra chuyện gì.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy!" Triệu Nguyệt Cầm trong lòng không khỏi hoảng hốt, thân thể Phương thị mới tốt lên thôi, lúc này cả người bà đều run rẩy, mặt tái nhợt lại, có thể hay không có gì không tốt.
"Nguyệt Cầm, mau, mau chạy ra ngoài ruộng gọi cha con về!" Phương thị ngón tay phát run chỉ vào Triệu lão tam và Dương thị, "Hai cái đồ thú vật các ngươi không chịu đi làm việc, ở nhà làm biếng ta cũng không nói, ta cư nhiên cũng không ngờ đến các ngươi lại dám nghĩ cách bán cháu gái của ta đi!"
====
[(1] Niên quan tương chí: cuối năm phải làm việc trang trải nợ nần.