Đích thực mấy năm nay không có ở riêng, Dương thị và Triệu lão tam không biết đã lén lút vơ vét bao nhiêu tiền trong nhà rồi, số tiền kia đều bị Dương thị đem đi giấu chỉ chờ đến lúc ở riêng mới dám lấy ra cho nhà mình dùng!
Vốn là cả một đại gia đình cùng chung sống với nhau, mọi người kiếm được bao nhiêu tiền đều thống nhất giao cho Phương thị cất giữ, sau đó Phương thị sẽ thu xếp mọi chi tiêu ăn mặc hằng ngày cho cả đại gia đình chẳng hạn, ngày qua ngày đều sống rất tốt.
Nhưng chỉ có Dương thị và Triệu lão tam luôn ăn cơm không chịu đi làm việc, mỗi ngày đều dùng mánh khóe để làm biếng, thầm nghĩ dù sao mọi người làm nhiều việc như vậy cũng sẽ dư nhiều, cũng là ăn giống nhau thôi.
Đây là nguyên nhân tại sao mà mỗi ngày Triệu lão tam và Dương thị đều nghĩ cách để làm biếng! Không phải là do bọn họ lười mà là do trong lòng đều ích kỷ!
Mấy năm nay qua, Dương thị len lút trộm tiền ngày càng nhiều, mắt thấy Triệu Nguyệt Cầm chuẩn bị lấy chồng, nàng ta cho rằng Phương thị sẽ vì nữ nhi mà cho nhiều của hồi môn cho nên ý niệm trộm tiền trong đầu nàng ta ngày càng mãnh liệt! Rất sợ là một khi chậm rãi không phân gia, nàng ta sẽ không vớt được bất kỳ thứ tốt gì!
Nhưng mà Phương thị vừa rồi cũng nói, đợi cho đến khi Triệu Nguyệt Cầm lập gia đình xong mới tiếp tục bàn đến chuyện ở riêng, đó là cực hạn của bà rồi, Dương thị thầm nghĩ mặc dù là như vậy nhưng bọn họ chỉ còn được ăn uống miễn phí cho đến khi hết năm, hơn nữa thời điểm gần cuối năm nàng ta có thể tiếp tục cắt xén một chút tiền trong nhà, như thế cũng không xem là bị lỗ đi.
Cho nên trong chuyện này hắn không có ý kiến gì, trái lại còn nhiệt tình đáp ứng, hơn nữa trong lòng còn tỉ mỉ bắt đầu tính toán thêm, nhà này sau khi phân ra sẽ như thế nào, tam phòng bọn hắn cần phải đoạt được một chút gì đó mới được, còn có vài miếng đất trong nhà nữa, nhà bọn họ cần phải chia mấy khối đất như thế nào mới tốt đây.
Chuyện ở riêng này đã định, nhờ cái miệng rộng của Dương thị mà cả thôn rất nhanh đều nghe chút phong phanh.
Mấy hộ gia đình thân thiết với nhà Triệu Tương Nghi như Tề gia ở cách vách, nhà lão Ôn đều nhao nhao đến dò hỏi ý tứ, sau khi biết chuyện này là sự thật mọi người không khỏi than thở, nói thẳng ra nhà rất là tốt, nếu nàng dâu cũng hiểu chuyện thì còn tốt hơn nữa.
Cả gia đình đều khuyên nhủ và an ủi Phương thị đang khóc ở ngoài quay về, những việc này Triệu Tương Nghi đều thấy hết, trong lòng đối với tam phòng càng thêm chán ghét, thầm nghĩ sau này có cơ hội nhất định phải chỉnh đám người bọn họ thật nặng mới hả giận được.
Không nghĩ đến nàng vừa có ý nghĩ này thì cơ hội cũng đã đưa tới cửa.
Vốn tình cảnh Triệu gia đang rất bi thảm, gió lạnh thối đến, bởi vì gặp được kỳ ngộ, nhất thời xuân phong đắc ý(1) đi lên.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phương thị đang tưới nước ở trong vườn rau, xa xa nhìn thấy con đường lớn trước cửa nhà có một chiếc xe ngựa đang chạy đến, tiếng bánh xe d.a.o động kêu vang, ở rất xa cũng có thể nghe thấy được.
Ven đường bởi vì xe chạy nhanh nên không ít khói bụi bay lên.
Đợi bà kịp định thần lại thì xe ngựa cũng sắp nhanh đến cổng nhà rồi, lúc này Phương thị mới ném cái muôi múc nước trong tay xuống, quay đầu về phía trong nhà, đối với người ở trong nhà giương giọng kêu lớn: "Tín Lương! Lão đầu tử! Các người mau ra đây xem, hình như là Hữu Căn đến đấy!"
Bây giờ đã qua ngày thu hoạch tháng chín, bước vào ngưỡng cửa mùa đông tháng mười, thông thường dân quê ngày xưa khi đến thời điểm này đều không làm việc nữa, đem phần lúa gặt vào mùa thu sau khi được xử lý, liền bảo quản phần lương thực mùa thu này vượt qua mùa đông.
Khoa học kỹ thuật cổ đại vốn không có phát triển, cũng không có phương tiện như máy cày chẳng hạn, hoa màu đều được chăm sóc mỗi người đều nhờ vào sức người, chỉ là trong tiết trời mùa đông lạnh giá này sẽ chẳng có ai nguyện ý đi ra ngoài như mùa xuân và hạ, mỗi ngày đều chăm sóc hoa màu trong ruộng, còn hoa màu mùa đông nếu không được chăm sóc sẽ không sống nối.
Cho nên trước mấy tháng cuối năm này, được nông dân gọi là nông nhàn nguyệt (2), mỗi nhà đều sẽ ở trong nhà đốt lò sưởi ấm mà không đi ra ngoài, đây là những ngày được xem là thoải mái nhất.
Trong nhà mọi người đều nghe thấy tiếng kêu của Phương thị, ai cũng hưng phấn chạy ra ngoài, túi gạo lần trước Triệu Hữu Căn đem đến đã ăn gần hết rồi, tuy Phương thị chỉ cho bọn trẻ trong nhà ăn mà thôi, cũng tăng cường lượng thức ăn cho cả gia đinh, nhưng vẫn còn chống đỡ được.
Hiện tại nghe được Triệu Hữu Căn lại đến, mọi người ai nấy đều có tinh thần nhất là đám người tam phòng.
Xe ngựa rất nhanh dừng lại trước cửa nhà Triệu gia, vẫn là chiếc xe ngựa đỏ thẫm lần trước, phu xe kéo dây cương lại nhất thời con ngựa kia ngẩng đầu lên hí vài tiếng.
Phương thị đứng trước cửa nhà cười tươi, cùng phu xe chào hỏi như những người bạn tốt.
Ngay sau đó, màn xe bị xốc lên, một cái đầu nhỏ từ bên trong thò ra, một bên hít hà ra hơi lạnh một bên lại đối với Phương thị và cả gia đình đang đi tới cười hì hì: "Mọi người hảo! Ha ha, ta lại đến đây!"
"Ai yêu, là Bùi thiếu gia kìa! Ôi chao, khách quý đấy" Triệu lão nhị nhìn thấy Bùi Tử Quân trên người mặc chiếc áo gấm ấm màu vàng, hai mắt lập tức lóe sáng!
Thằng nhóc Nguyên Thư nhảy xuống xe ngựa đầu tiên, sau đó chờ quản gia lão Từ ôm Bùi Tử Quân xuống xe.
Cả đại gia đình tả khán hữu khán [3], sửng sốt không thấy Triệu Hữu Căn đầu, mọi người liền cảm giác như lọt vào trong sương mù.
"Ha ha, mọi người đừng có tìm nữa chỉ có mình ta đến thôi, Triệu thúc thúc không có đến đâu!" Bùi Tử Quân hà hơi lạnh rồi cười hì hì, trên mặt hòa hợp êm thấm.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thực không ngờ đến nhà họ lại là khách quý, nhất thời trong một khoảng thời gian ngắn không thích ứng được.
Mấy nhà cách vách thấy có một chiếc xe ngựa lớn xa hoa dừng trước cửa nhà bọn họ, không khỏi tò mò mà bước ra ngoài xem, liền bàn tán xôn xao cả lên.
Có mấy người gan lớn giương giọng trêu đùa hỏi:" Ô này, đây có phải là thân thích nhà các người không đấy!"
Triệu lão gia tử phất tay, cười ha ha: "Đi đi đi, đây là tiểu thiếu gia từ trên huyện xuống đấy! Không phải là thân thích nhà bọn ta đâu!"
Cả đám người vây quanh cũng hiểu rõ được, trong mắt không khỏi có chút ghen tị cùng hâm mộ, cũng có người nhớ được dáng dấp của Bùi Tử Quân, lặng lẽ bàn luận: "Ổi chao, ta nói này, đó không phải là vị tiểu thiếu gia lần trước đến thôn của chúng ta hay sao, bây giờ lại đến đây, chậc chậc, mọi người nhìn đi, mang theo không ít đồ tốt đến cho nhà bọn họ à!"
"Chắc không phải là nhìn trúng ai nhà bọn họ rồi chứ, nên muốn đến đây chọn một cái nha đầu đi?" Đúng lúc có một người quơ tay múa chân phụ họa theo, mọi người trong thôn nghe được, thấy thầm nghĩ khả năng này là rất lớn, nhưng cũng có thể không như tưởng tượng của họ đâu, nếu muốn một cái nha đầu chẳng phải bỏ tiền ra là mua được rồi hay sao, khi không lại tốn công tốn sức như vậy làm gì?
Trong khi mọi người đang sờ đầu nghĩ đến nát óc thì Bùi Tử Quân đã nhờ lão Từ và phu xe khiêng cái gì đó từ trên xe xuống.
Là hai túi gạo trắng và một miếng thịt ba chỉ thật lớn ước chừng nặng đến bảy, tám cân! Tiếp đến là vài thớt vải tơ lụa rất đẹp, một hộp điểm tâm phi thường tinh xảo, còn có một chút thuốc nhưng bọn họ không biết đó là thuốc bổ gì!
Triệu lão gia tử nhìn thấy, hai mắt đều sáng cả lên như muốn rơi ra, vội vàng ngăn lại nói:" Ai ôi, làm thế này là không được đâu! Các ngươi có thể để mắt đến nhà bọn ta còn muốn đến đây chơi một chút cũng là thiên đại vinh hạnh [4] rồi, như thế nào lại để cho các ngươi từ nơi xa xôi đem nhiều đồ quý đến cho bọn ta! Bọn ta không dám nhận đâu!"
Lão Từ cười ha ha phất tay, khéo léo quan sát người Triệu gia: "Các vị thật đúng là có khí phách, lần trước thiếu gia nhà chúng tôi đến nhà các vị chơi, cao hứng vô cùng còn ồn ào lên muốn đến đây lần nữa.
Lão gia và phu nhân chúng tôi sau khi biết được, thầm nghĩ nhà các vị là nông gia chắc mỗi ngày đều bận rộn liền không cho đi, nên khoảng thời gian này cả hai đều bị thiếu gia giày vò gây sức ép, nghĩ đến thiếu gia nhà chúng tôi đến đây chơi sẽ gây phiền toái cho mọi người, để tỏ lòng áy náy cùng cảm tạ, gia chủ nhà chúng tôi căn dặn phải mang mấy thứ này đến đây tặng các vị, Kỳ thật mấy thứ này đối với nhà của chúng tôi không phải là thứ gì quý hiếm, các vị cũng đừng nên khách khí nữa mà xin nhận cho, cũng có thể phong phú thêm cho năm mới!"
Cuối cùng lại nói thêm một câu: "Này nha, ngàn lần xin các vị nhận lấy cho, nếu không sau khi trở về chúng tôi không biết ăn nói làm sao với gia chủ."
Lời cần nói đều đã nói hết, nhị lão Triệu gia cũng không tiện đem đồ người ta đưa đến trả lại, chỉ là ngàn tạ vạn tạ đem đồ vật này nọ nhận lấy, âm thầm kiểm tra một chút, đều không khỏi giật mình, ngây người cả ra, bọn họ đã sống đến từng tuổi này rồi cũng chưa từng thấy ai tặng lễ lại lớn như vậy!
Triệu Tương Nghi thích thú híp mắt lại nhìn ca ca mình: "Ca ca, tốt quá, lát nữa chúng ta có cơm và thịt để ăn rồi!" Như vậy tính ra, Bùi Tử Quân này chính là tiểu phúc tinh của nhà họ à.
"Hi, lần này ta có đem theo đồ chơi ở trên huyện đến tặng các ngươi đây!"
Triệu Tương Nghi đang đắc ý nghĩ thì Bùi Tử Quân đột nhiên chạy đến sau lưng nàng, dọa nang nhảy dựng cả lên.
"Có của ta không?" Triệu Hoằng Nhân hít nhanh hai hàng nước mũi, bước đến hỏi lại bị Dương thị kéo cả người hướng về phía sau âm thầm cảnh cáo nói: "Làm sao con có thể dùng giọng nói như vậy để nói chuyện với thiếu gia!
Thật không có quy củ gì hết!" Nói xong còn dùng lực đánh Triệu Hoằng Nhân, làm cho tất cả mọi người đều ngây ngẩn ra, bình thường Dương thị không có nỡ đánh con mình, đừng nói là đánh đến nói nặng còn không nỡ nữa là, bây giờ là làm sao vậy?
Bùi Tử Quân thấy Triệu Hoằng Nhân ủy khuất nhìn mình, liền cười híp mắt đáp: "Không sao đâu, đồ chơi ta mang đến đều ở trên xe hết, lát nữa chúng ta lên xe lấy!" Nói xong, lại đối với hai huynh muội Triệu Tương Nghi và Triệu Hoằng Lâm cười hì hì.
Dương thị liếc sang Triệu Tương Nghi, miệng thì âm thầm nói một tiếng "Tiểu tiện bại hoại, tiểu hồ ly tinh" Sau khi mắng chửi vài câu linh tinh xong, vội đẩy nhi nữ của mình lên đằng trước, nhỏ giọng dặn dò nói: " Đừng quên lời mẹ đã nói với con trước đó đấy!"
Triệu Tương Liên rất sợ Dương thị đánh mình, thêm nữa nàng ta cũng hâm mộ cuộc sống làm thiếp của Triệu Mỹ Hà, vì thế trong lòng hạ quyết tâm sẽ thận trọng làm theo những gì Dương thị đã dạy cho!
Bên này, lão Từ phân phó gia đinh đem đồ vật từng cái một đưa đến phòng bếp nhà họ, thấy mọi người không còn ai ở đây nữa, lão vội vàng lấy từ trong tay áo ra một túi tiền đưa cho Triệu lão gia tử, cười nói: "Đại thúc, hoàn cảnh nhà mọi người tôi cũng biết được một chút, đây là một chút ít tâm tư tôi chỉ là thay mặt thôi đừng trách tôi.
Bên trong là hai mươi lượng bạc, không nhiều lắm, là một chút tâm ý của lão gia và phu nhân ....!Ơ này, ơ này, đại thúc người đừng có vội từ chối, hãy nghe tôi nói cho xong đã."
Lão Từ vừa nhét tiền vào trong tay triệu lão gia tử vừa cười giải thích: "Ngài cũng biết tính cách của thiếu gia nhà chúng tôi rồi đấy, cậu ấy rất thích nơi này nên mỗi ngày đều la hét đòi đến đây chơi.
Lão gia và phu nhân muốn chúng tôi theo cùng, vì sợ thiếu gia sau này không thể không làm phiền cả nhà ngài rồi, kẻ bất tài này đưa lễ vật đến đây trước không phải để ngỏ ý sao? Lão gia và phu nhân nhà chúng tôi định cho thêm nhiều một chút, nhưng cũng nghĩ đến nhà ngài là hộ nông dân, nếu cho thêm nhiều bạc ngược lại làm cho mọi người ghét, hơn nữa chúng tôi không cùng mọi người thân thiết lắm nên mới quyết định con số này."
"Từ quản gia à, ý tốt của lão gia và phu nhân nhà các người chúng ta xin nhận." Triệu lão gia tử càng không muốn nhận số bạc kia, " Lão nhìn đi, đưa đến đây cho chúng ta nhiều đồ ăn ngon mặc đẹp như thế, tim của bọn ta không chịu nổi rồi, lần này lão còn tặng tiền nữa, này, này là không nên à nha!
Nhà bọn ta chẳng qua chỉ tiếp đãi nhóm người các ngươi có một lần, cũng không giúp các ngươi việc gì lớn, các ngươi đột nhiên làm như vậy chúng ta thật không tiếp nhận nổi!"
"Ôi đại thúc, ngài làm vậy chính là muốn chúng tôi không thể làm tốt nhiệm vụ mà gia chủ đã giao cho sao?"
Triệu lão gia tử lắc đầu liên tục, đem số bạc kia nhét vào tay lão Từ: "Đồ vật này nọ thì bọn ta có thể mặt dày nhận lấy, nhưng số tiền này bọn ta không thể nhận!"
Lão Từ thấy Triệu lão gia tử kiên quyết như vậy, trong mắt mơ hồ hiện ra tia tán thưởng, lão nén cười, thu hồi lại túi tiền, gật đầu nói: " Đại thúc đúng là người có tính cách ngay thẳng, được rồi, tôi sẽ làm theo ý ngài được chưa."
Ngoài phòng, Dương thị vừa lúc nhìn thấy một màn đưa tiền kia của lão Từ, mắt xoay chuyển, quay người lại vui mừng rời đi!
====
[1] Xuân phong đắc ý: đường làm quan rộng mở; thăng quan tiến chức thuận lợi (sau khi đỗ tiến sĩ, cưỡi ngựa đi trong mùa xuân, chỉ trong một ngày đã ngắm được toàn cảnh đông kinh Tràng An)
[2] Nông nhàn nguyệt: tháng rảnh rỗi sau vụ mùa
(3) Tả khán hữu khán: nhìn trái nhìn phải
[4) Thiên đại vinh hạnh: ngày vinh quang và may mắn.