Bình Yên Chốn Thôn Quê FULL


Sau khi chuyện Dương thị giả bệnh bị vạch trần, thái độ của cả nhà đối với Tam phòng là khinh bỉ, vì thế, hai người Dương thị và Triệu lão Tam làm việc nhà không ít, muốn lười một chút cũng bị Phương thị quản lý chặt chẽ.
Ngày thường trong nhà không có người, Dương thị luôn luôn đem Phương thị, Triệu lão gia tử và Triệu Tương Nghi mắng một lần.

Thời điểm nói đến Triệu Tương Nghi, Dương thị tức giận đến nổi lỗ mũi bốc lên hơi nước.

Trong lòng lại nghĩ, đứa bé ba tuổi này, bình thường nhìn không ra tính tình, nói nàng hai câu cũng không lên tiếng, lúc quan trọng thì ngăn trở người khác, tâm tư xấu xa vô cùng! Lần trước nàng mượn chuyện Bùi Tử Quân đưa cho nàng đóa hoa để châm chọc hai mẹ con mình, quả thật chuyện này đứa nhỏ ba tuổi không thể làm được.
Hơn nữa trong chuyện Dương thị giả bệnh bị phát giác cũng có phần của Triệu Tương Nghi, trong lòng nàng ta càng thêm oán hận đến ốm.

Nói trắng ra Triệu Tương Nghi tuổi còn nhỏ làm sao hiểu được nhiều chuyện như vậy, nhất định là hai tên không có lương tâm Triệu lão đại cùng đứa con trai ranh ma, quỷ quái xúi giục.
Như vậy, Dương thị đối với Đại phòng oán hận so với Nhị phòng càng sâu hơn.
Đúng lúc này, Trương quả phụ mượn cơ hội tìm tới cửa, nói trong nhà mình vừa lúc có hai khối vải bố màu trắng, không biết nên may xiêm y thế nào cho tốt, muốn Dương thị đi qua cho ý kiến.
Dương thị vốn là không muốn đáp lại Trương quả phụ, nhưng nàng ấy thừa dịp mọi người trong nhà không chú ý đem Dương thị đấy tới Tây phòng, đưa vào trong tay nàng ta một ít xâu tiền, Dương thị nhìn đến hai mắt đều phát sáng.
Kết quả là, lặng lẽ thu tiền, thừa dịp mấy người Phương thị đang bận rộn làm việc không chú ý đến mình thì len lén dẫn Trương quả phụ đến phòng mình..........
Đợi đến lúc mọi người ăn cơm mới phát hiện không thấy Dương thị, lại trách mắng nàng ta lười biếng mấy câu............
Bên này trong phòng nhỏ Trương quả phụ ngồi xuống, Dương thị xoa xoa tay cười híp mắt ngồi đối diện Trương quả phụ, há miệng cười đến không thể khép lại được.

Trương quả phụ nhìn thấy trong lòng không thể không khinh bỉ nàng ta mấy phần, bất quá nét mặt cũng không lộ rõ, cười nhạt nói với Dương thị: "Ta tin tưởng tẩu tử cũng không trách ta không biết lễ phép đột ngột mời tẩu đến đây, bất quá lần này là ta thật sự có việc muốn nhờ tẩu đấy".
Dương thị mặc dù tham lam, lười biếng, tầm nhìn hạn hẹp nhưng đầu óc cũng không đến nổi đần độn.

Lúc này sớm đã nhìn ra Trương quả phụ đúng là có dụng ý khác, căn bản không phải tìm mình tới để chỉ bảo may xiêm y, mà là có chuyện khác muốn nói.

Cho nên, Dương thị sau khi nghe xong, tâm tư xoay như chong chóng, vì có thể đòi hỏi nhiều hơn nữa.

Dương thị trên mặt đều là tươi cười, phất tay một cái nhiệt tình nói: "Ôi, hảo muội tử, nói cái gì đấy, mọi người đều là người cùng thôn, bình thường có chuyện gì mà không giúp đỡ lẫn nhau".
"Tốt lắm, Dương tẩu quả nhiên là người sảng khoái, ta cũng không vòng vo nữa".

Trương quả phụ đi thẳng vào vấn đề, căn bản không đề cập đến chuyện may xiêm y, trái lại trầm mặc suy nghĩ một hồi, sau đó ngẩng đầu híp mắt nhìn Dương thị "Nói vậy......Ta tin tưởng Dương tẩu cũng biết, ta…...có ý với cái vị Đại phòng của nhà các ngươi rồi?"
Dương thị đã dự liệu trước là Trương quả phụ cũng nói chuyện này, bất quá vì muốn có thêm nhiều thứ tốt nên trong lòng nàng mắng Trương quả phụ phóng đãng, không biết xấu hổ nhưng ngoài miệng thì cười hì hì nói: "Ơ, hảo muội tử, lúc này ngươi bằng lòng nới lỏng miệng, chuẩn bị nói lời thật lòng cho tẩu tử rồi à?"
Trương quả phụ thấy thế, đảo tròn mắt, Dương thị người này cũng không phải ngốc, chỉ sợ là khó dây dưa, cho nên liền mangý nghĩ trong lòng cẩn thận nói ra: "A, lời này là ta nói cho một mình tẩu tử nghe thôi đó".

Dừng một chút mới nói tiếp: "Tẩu nói xem người nào mà không có chuyện khó xử, chồng của ta c.h.ế.t sớm là do ta nguyện ý hay sao? Hiện tại tẩu cũng thấy đó, ta cũng không tính là già vì mình suy nghĩ một chút cũng là hợp tình hợp lý thôi?"
"Tất nhiên, hảo muội tử, ơ này, có chuyện gì có xử muội liền nói cùng tẩu tử ,phàm là chuyện tẩu có thể giúp thì nhất định sẽ giúp".

Dương thị ngoài miệng tuy rằng chính nghĩa hào hùng nhưng trong lòng đã sớm đem Trương quả phụ mắng cho một trận, cái gì khó nghe, thô tục đều hung ác mắng rồi.
Trương quả phụ thật ra cũng không có tốt hơn bao nhiêu, ngay từ lúc đầu đã đem Dương thị khinh thường một phen, trong lòng nói Dương thị trong mắt ngoại trừ tiền thì không có gì khác".
Hai người cứ tẩu - muội đề phòng nhau, nghi ngờ qua lại, trên mặt lúc nào cũng tràn đầy tươi cười, giả mù sa mưa mà cùng chung sống.
Một hồi lâu không còn lời gì để nói với người xa lạ, Trương quả phủ rốt cuộc cũng nói mục đích hôm nay: "Tẩu tử, tẩu xem đi, ta đây giống như kịch nam[1] thường hát 'thần nữ có lòng, tương vương vô ý đấy.

Vừa nói lại vừa lộ ra bộ dáng đáng thương, thở dài nói: "Chị dâu nói xem ta sống một mình cũng không dễ dàng gì, khó khăn lắm mới đợi được đến cơ hội ngàn năm một thuở nhưng người ta cũng chướng mắt ta đấy thôi..........Những ngày qua tẩu cũng nhìn thấy, a, ta cũng không sợ tẩu chê cười, tẩu nhìn xem, lão
Đại nhà tẩu còn có cha mẹ chồng của tẩu nữa, thậm chí hai đứa nhỏ của lão Đại, thật giống như......!không muốn chào đón ta".
Dương thị nghe xong, trong lòng tự nhủ, hừ, ngươi đánh cái rắm ấy.

Ta biết ngươi lôi kéo ta làm gì mà, ngoài miệng thì nhẹ lời: "Hảo muội tử, việc này muội cũng đừng nản chí, nếu như muội thật sự trúng ý đại ca nhà ta, vậy phải dùng hết sức ở trước mặt hắn biểu hiện cho tốt".

Dừng một chút lại tự tay sờ túi tiền của mình một ít xâu tiền, đảo tròn mắt: " Bất quá muội yên tâm, tẩu nhất định sẽ ở trước mặt bọn họ thường xuyên nói tốt cho muội".
"Ai, với tình huống bây giờ mà nói, sợ rằng nói tốt cũng vô dụng".

Trương quả phụ liếc Dương thị một cái, trong lòng nghĩ người này đúng là lòng tham không đáy, ta cho ngươi nhiều tiền như vậy, ngươi chỉ muốn hơi mở miệng nhẹ nhàng, không có cửa đâu.
Ngay sau đó, vừa cười vừa Dương thị nói tiếp: "Thế này, muội cũng không cùng tẩu tử vòng vo, muội đây vừa đúng lúc có một biện pháp, có thế giải quyết ngay lập tức vấn đề này, bất quá, muội đây --" Nhìn chằm chằm Dương thị "Cần tẩu tử hỗ trợ".
Dương thị trong lòng kêu lộp bộp một tiếng, có chút chán ghét Trương quả phụ nhìn mình chằm chằm như đang nhìn con mồi vậy nhưng nàng vừa mới thu tiền của người khác trở mặt ngay thì không tốt, đành nuốt một ngụm nước bọt, khẽ đảo mắt, chột dạ nói:"Biện…… biện pháp gì vậy?"
Trương quả phụ nhìn Dương thị có vẻ khẩn trương, cười vỗ nhẹ nhẹ cái bàn: "Ôi muội nói tẩu tử này, tẩu cần gì phải khẩn trương như vậy, muội cũng không có g.i.ế.c người phóng hỏa nha?" Nói xong lại cười đến run rẩy cả người.
Dương thị phẫn nộ sờ sờ lỗ mũi, sau đó thản nhiên nói: "Vậy thì muội cứ nói đi".
Kế tiếp Trương quả phụ cũng không nói, đứng lên đi về phía trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cẩn thận đem cửa sổ đóng lại, cuối cùng mới quay người ngồi trở lại.
Dương thị thấy nàng làm một số động tác không khỏi thổn thức, thầm nghĩ 'đúng là không có chuyện gì tốt mà'.
————
[1 ]kịch nam = loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam thời xưa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui