Bình Yên Chốn Thôn Quê FULL


Ban đầu Phương thị còn lơ đễnh không để ý, còn cho rằng đó là một ít đồ chơi mà tiểu hài tử chơi đùa, còn không thể xem như là thật, sao có thể đem thứ này đi làm hương liệu được?
Nhưng khi nồi cá đã nấu xong thì mùi vị thơm phức thoang thoảng bay ra khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn, Phương thị lập tức nghiên cứu đối với thứ mà Triệu Tương Nghi đùa bỡn kia, nói là phải thử thêm lần nữa xem, biết đâu chừng lại có thể chế biến thành hương liệu có mùi vị thơm nồng, đến lúc đó cũng không cần hâm mộ những người có đủ tiền để mua được hương liệu như dầu vừng rồi.
Trong lòng Triệu Tương Nghi thầm chảy mồ hôi a, bà nội quả nhiên không phải là người có khiếu làm ăn mà, lần này nàng làm như vậy là muốn bà đem thứ này đi bán kiếm tiền, nhưng điều bà nội nghĩ đầu tiên chính là muốn đem thứ này làm đồ dùng trong nhà.
Mặc kệ nói thế nào đi nữa thì hôm nay món cá này chính là vật thử nghiệm, chí ít là nàng đã khiến cho cả nhà bắt đầu chú ý nghiên cứu đến loại thực vật này, vả lại phải quan sát xem ngày mai Phương thị sẽ chế biến thực vật này thành nguyên liệu có mùi vị gì.

Nếu thành công nàng sẽ lại đến phía sau núi khai thác thêm để đem về làm nguyên liệu, nhưng mọi chuyện trong trừ phòng vẫn phải dựa vào bà nội.
Ngày hôm sau, Triệu Tương Nghi khó có được cả người tràn đầy sinh lực mà dậy thật sớm, chờ Phương thị làm xong điểm tâm cho cả nhà, Triệu Tương Nghi liền xin Phương thị thực hiện lời hứa hẹn tối qua, còn cố ý làm cái bộ mặt tham ăn.
Phương thị thấy Triệu Tương Nghi như thế cũng hăng hái lên, nghĩ đến việc nhà bây giờ cũng không nhiều lắm, không bằng đem thứ này ra ngoài buôn bán, có lẽ thật đúng là làm ra việc lớn, mà mấy thứ gia vị như Hồi Hương, dầu vừng...không phải là hoa quả ở trên cây hái xuống đem đi nghiền nát thành nguyên liệu ư.
Rốt cuộc Phương thị ở trước cửa trù phòng nói, tối hôm qua trước khi đi ngủ đã đem lá Nguyệt Hương và nguyên liệu được phơi khô tốt bỏ vào chung với nhau, đun sôi nước khoảng nửa canh giờ, sau đó đổ nước và nguyên liệu vào một cái bình đất sét để nguội, ngày hôm nay đã có thể đem ra dùng.
Triệu Tương Nghi hưng phấn, cố gắng ngửi lấy mùi hương tuyệt vời đó, hận không thể lập tức đem ngón tay chấm một miếng nếm thử, nhưng Phương thị lại không cho phép Triệu Tương Nghi làm như vậy, sợ nàng vì tham ăn sẽ làm hư bao tử.
Khi thấy Phương thị đem một cái bồn lớn sạch sẽ ra, những thứ trong bồn chính là món chính, thịt heo.


Phương thị dùng muỗng lớn múc bột phấn trong cái bình ra, ngửi ngửi một chút, thấy thịt đã thấm gia vị, không khỏi hài lòng cười cười: "Khoan hãy nói, mùi này đúng thật là giống như mùi thơm của Hồi Hương, đây không phải là để cho con mèo như cháu vớ được chuột c.h.ế.t sao?" Bà cho rằng Triệu Tương Nghi đúng là chó ngáp phải ruồi, không hề hoài nghi đến việc này là có kế hoạch.
Triệu Tương Nghi nghe xong cũng yên tâm, nghe Phương thị khen mình liền nói: "Bà nội đang làm gì, thật thơm à"
Phương thị vỗ vỗ đầu Triệu Tương Nghi, cầm nhất cái bồn lớn có nguyên liệu nấu ăn đã được trộn với bột phấn đặt lên trên bếp lò: "Một hồi còn thơm hơn nữa"
Bà vừa nói, một bên đem nồi làm nóng lên, bỏ vào trong nồi không ít mỡ heo là những nguyên liệu đã được chế biến, Triệu Tương Nghi thấy thế cũng đặc biệt hài lòng, tâm nói nếu là dùng những thứ mỡ heo kém chất lượng không chừng đã phá đi vị đạo vốn có, lãng phí nguyên liệu rồi.
Đương nhiên, những thứ chế biến hôm nay chỉ là thứ phẩm trong quy trình công nghệ thô thôi, trước phải thử xem những thứ này có đúng là có tác lớn hay không, nếu như chế biến được loại gia vị vừa ngon miệng vừa có mùi thơm, nói không chừng Phương thị sẽ kích động hơn so với nàng, càng vui hơn là có thể nghiên cứu chế biến ra một loại gia vị hạng ưu như thế này.
Tay nhỏ của Triệu Tương Nghi đang cầm cái kìm cồng kềnh thêm củi cho bếp lò, lúc nãy Phương thị đã nổi lửa lớn giờ chỉ cần hạ lừa vừa là được, Phương thị thấy Triệu Tương Nghi không có vẻ mệt mỏi nên không có tức giận hay phản đối cháu gái thêm củi đốt lửa.
Trong nồi dầu đã sớm sôi nổi thành bóng nước lớn, Phương thị cười híp mắt múc muỗng muối bỏ vào, để cho nhiệt độ của dầu không quá sôi mà b.ắ.n tung tóe cả ra, sau đó múc từng muỗng thịt heo trong bồn từ từ bỏ vào trong nồi, lại đảo thịt heo qua, ngay lập tức một hương vị quen thuộc tản mát ra, giống như là hương vị của Hồi hương, tỏi, gừng được trộn đều lại với nhau, cuối cùng không thể thiếu được vị cay mà Phương thị thêm vào, cánh mày râu trong nhà rất thích ăn cay, dùng cái này trừ ẩm, làm thế nào lại át đi được vị cay?
Ước chừng một khắc đồng hồ nữa mới có thể hạ nồi xuống, vì trong quá trình nấu Phương thị có đem một chút nước trong nồi đổ ra, đợi nước trong nồi do đun nóng mà đặc lại, Phương thị mới hài lòng múc một muỗng nước sốt trong nồi ra, cấn thận đặt trước mũi ngửi một hồi lâu, mới cười nói: "Trước kia sao bà không nghĩ đến sẽ đem mấy thứ này làm gia vị đây? Thật đúng là uổng công nhiều năm phơi dược thảo."
Triệu Tương Nghi ngửi thấy mùi thơm lập tức bỏ cái kiềm trong tay ra, đứng dậy phủi bụi đất rồi chạy đến bên người Phương thị đang cầm muỗng nước sốt, hưng phấn nói: "Cho con nếm thử, cho con nếm thử đi."
Phương thị cười híp mắt cầm chiếc đũa chấm một chút nước sốt rồi dặn dò: "Cái này không thể ăn nhiều đâu, bà sợ nó sẽ hư nhanh, cho nên lát nữa bà sẽ cho nhiều muối thêm nữa.

Nếu như con ăn thấy mặn đến lúc đó lại uống nhiều nước cho xem, cẩn thận tè ra quần."
"Con mới không có tè ra quần đâu, sẽ không giống như Hoằng Nhân ca đâu.

" Triệu Tương Nghi cười nói lẩm bẩm một câu.

Phương thị nhớ tới người cháu Triệu Hoằng Nhân này, không khỏi lắc đầu thở dài, đồng dạng đều là con cháu của mình, Triệu Tương Nghi không có giống như Hoằng Nhân tiểu nhiều như vậy, buổi tối cũng không có đái dầm, còn Hoằng Nhân là một người đặc biệt, buổi tối lúc nào cũng đái dầm không nói, nhưng đến cả ban ngày cũng không nhịn nối, chưa đến nhà xí đã tè ra cả quần.
"Thật là thơm, ăn thật ngon." Triệu Tương Nghi híp mắt, dùng đầu lưỡi tinh tế thưởng thức vị đạo còn lưu lại trong miệng, cùng với tương ớt ở kiếp trước không khác nhau là mấy, hơn nữa mùi vị nặng nhẹ cùng với nguyên liệu được chế biến vốn không nhất quán lại có thể xử lý tốt như thế này.
Không nghĩ tới tay nghề của Phương thị rất cao.
Triệu Tương Nghi vội vàng dựng lên ngón tay cái: "Bà nội giỏi quá, thực sự ăn thật ngon, nếu đem món này làm bữa trưa, khẳng định cha và ca ca bọn họ rất là thích.

"
Vốn chỉ định làm thử xem sao, dù gì cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên mới mò mẫm làm thử, không ngờ hôm nay lại có thể làm ra thứ tốt như vậy, Phương thị hết sức cao hứng.
Trưa hôm đó, món ăn cay dùng gia vị mới chế biến ra để nấu không phải đặc biệt cay nồng gì, chỉ có vị cay nhàn nhạt nhưng vị đạo thực sự ngon và mới mẻ, rất hợp khẩu vị của dân bản xứ.
Một lần thử nghiệm nhỏ làm Phương thị cảm thấy mình rất có thành tựu, sau bà lại bỏ thêm vài nguyên liệu khác vào, những nguyên liệu này phần lớn là do bà phơi dược thảo có được, Triệu Tương Nghi nhìn một chút, thấy đây là những loại nguyên liệu bổ thân mà vị ngon gì đó, trong lòng cũng rất là thoả mãn vui vẻ, nghĩ lần này nghiên chế đông hương liệu, nếu mang loại hương liệu này đến tửu lâu để bán khẳng định sẽ thu vào một nguồn tài phú.
Vài ngày sau, trong nhà xuất hiện tình huống có cung nhưng không cầu [1], tuy loại gia vị mới này rất ngon nhưng chung quy vẫn không thể nào thay thế được cơm, cùng lắm chỉ có thể tá vị [2] mà thôi, nên hôm nay vẫn còn nguyên một cái bình lớn, nếu để nguyên trong một thời gian dài nhất định sẽ bị hư, cái này đã tốn hết nhiều tâm tư và nguyên liệu để tạo thành a, nếu thật sự bị hư há không phải đáng tiếc ư.
Triệu Tương Nghi vốn còn tưởng rằng kỳ này trong nhà sẽ có người yêu cầu đem loại hương liệu này đi bán, dù sao dân chúng bây giờ không mua nổi các loại gia vị như dầu vừng, Hồi hương.., chỉ có thể dùng muối để nấu nướng.


Không nghĩ đến Phương thị không chút động lòng, lại đem đến cho nhị phòng nếm thử tiên vị và những gia đình có giao hảo tốt với cả nhà.

Cả nhà sau khi ăn đều khen đây là mỹ vị đồng thời gia vị được nêm vào đúng thật là tiện lợi.
Được cái mọi người đều hỏi phương pháp làm loại gia vị này như thế nào, tuy Phương thị bỏ ra rất nhiều nguyên liệu để làm, nhưng trong lòng bà ít nhiều có chút cảm giác thành tựu nên muốn giữ lại phương pháp làm của riêng, cho nên không có nói cho mọi người phương pháp làm, chỉ nói rằng mình mò mần nên không nhớ đã làm như thế nào.
Triệu Tương Nghi bị chính hành động của Phương thị làm cho kinh hồn táng đảm, tâm nói bà nội của con ơi, may là bà không nói cho mọi người biết phương pháp làm, bằng không cháu chẳng phải sẽ thất bại trong gang tấc?
May mà Triệu Tín Lương ít nhiều gì cũng có ý nghĩ làm ăn, liền đề nghị đem gia vị mới làm không ăn hết này lên trấn để bán, cũng nói rằng phần lớn người trong thôn đều là họ hàng, nhiều lắm chỉ có thể mời người ta nếm thử, không thể nào đem thứ gia vị này bán cho người ta được.
Người trong nhà nghe xong trong mắt liền hiện lên tia sáng, đều tán thành, quyết định sẽ đem một chút đi bán, Triệu Tín Lương lại nói những gia đình không thể mua nổi dầu vừng, Hồi hương gì đó khẳng định sẽ mua loại gia vị này về dùng.
Lời phụ thân vừa nói ra, Triệu Tương Nghi kém một chút nữa sẽ nhảy lên người hắn hôn một cái, đúng là hiểu ý con không ai bằng cha mà.
Nghe Triệu tín Lương nói như thế, đám người Triệu Hoằng Lâm cẩn thận suy nghĩ lại, cũng cảm thấy không phải là không thế, dù sao mấy ngày nữa là ngày họp chợ, người trong nhà phải lên trấn trên mua một số vật phẩm cho mùa xuân, lại mua cho mấy người Phương thị vải và chỉ thêu để các nàng lúc nhàn rỗi có thể làm tú phẩm và túi thơm bán lấy tiền.
Sau khi nghiên chế ra gia vị mới, tảng đá lớn trong lòng Triệu Tương Nghi cũng hạ xuống, nỗ lực nhiều như vậy cũng không uổng phí, đồng thời có sự tán thành của cả nhà.
Kế tiếp phải xem thành quả khi đem loại gia vị này ra chợ bán ra làm sao đã.
Bất quá nói đi nói lại thì ý tưởng của Triệu Tương Nghi cùng cha và ca ca có điểm bất đồng.

Kiếp trước nàng sinh ra trong một gia đình thương nhân, từ nhỏ mưa dầm thấm đất không ít, cho nên ở phương diện làm ăn nàng ít nhiều cũng biết được đôi chút.

Nếu như muốn đem sinh ý làm lớn ra mà nói, thì không nên đem loại gia vị này ra chợ bán cho các tiểu thương và bình dân bách hay lại đi ngược lại con đường đã định.

Bởi vì loại gia vị này mà rơi vào trong tay bách tính chẳng khác nào là loại gia vị phổ cập bình thường, tuy đây là thứ tốt, có thể dùng thì phải dùng lâu dài, khó tránh khỏi việc khiến người khác chán ghét, sẽ nghĩ đây là thứ bình thường nhất định không quý trọng.
Hơn nữa điểm trọng yếu nhất là bán cho những gia đình bình thường kia, giá bán loại gia vị này sẽ không thể khai cao, gia đình người ta vốn không thể mua hương liệu tốt như dầu vừng, hồi hương nên mới tìm mua những loại gia vị khác thay thế, nếu ngươi lại kêu giá cao hơn so với người khác, còn có người đến mua?
Tuy nói vốn bán loại gia vị này không cao, nhưng nếu dùng giá tiền như vậy để bán, khẳng định sẽ không có thu lợi được nhiều, Triệu Tương Nghi làm sao có thể cam tâm tình nguyện?
Triệu tương Nghi ngay từ đầu đã có ý nghĩ sẽ bán loại gia vị mới này cũng là dựa theo ý nghĩ của phụ thân và ca ca, nhưng nếu bán cho dân chúng bình thường để dùng, đến lúc đó nhất định là cung không đủ cầu.

Nhưng bây giờ cần thận nghĩ lại đã thấy sai lầm rồi, nu như muốn dựa vào loại gia vị mới này để kiếm một núi tiền, nhất định phải đem bán cho các lão bản ở các tửu lâu trên trấn, hay là bán cho một nhà giàu có, để cho nhà nàng được độc quyền, như vậy mới có thế khai giá cao hơn, đồng thời còn cho thấy đây là loại gia vị quý giá nhưng không đủ dùng.
Những khách nhân kia sau khi ăn những món ăn ngon, khó tránh khỏi việc nhớ đến tửu lâu mà mình thấy ăn ngon, như vậy cũng là tăng tiền lời cho tửu lâu, lão bản tửu lâu khẳng định sẽ tìm cách liên hệ với nhà bọn họ, đây mới là kế sách lâu dài.
Vì vậy Triệu Tương Nghi liền âm thầm ở trong lòng hạ quyết tâm, chờ người nhà mang gia vị mới lên trấn để bán thì nàng sẽ khuyên họ đi trên con đường mà chính nàng đã vạch ra, nếu như thành công, người trong nhà nhất định có thế kiếm được một thùng tiền đầu tiên.
====
[1] Có cung nhưng không cầu: có nhiều nhưng không dùng
2, Tá vị: gia vị thêm vào, như ăn bánh canh thêm nước mắm ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận