Nói thật, Triệu Tín Lương trong lòng vốn muốn bán bình hương liệu kiếm chút tiền cho nhà, vì thế sau khi nghe nhi tử mách ý, trong lòng bắt đầu do dự, mơ hồ có ý tứ muốn chào hàng.
Phương thị thấy tôn tử ổn trọng, nghe tôn tử phân tích tỉ mỉ như thế cũng hiểu được hậu quả sẽ không nghiêm trọng như bà đã nghĩ, nhưng mà dù thế nào đi chăng nữa thì trong lòng vẫn có chút lo sợ, Triệu Tương Nghi thấy thế, liền lôi kéo tay Phương thị làm nũng một hồi lâu, lại thêm vẻ đáng yêu chọc cho ba người trong nhà cười không ngừng, tâm cũng mềm nhũn ra.
Vì vậy cả bốn người thay đổi ý định, không quay về nhà nữa, quyết định đến tửu lầu đối diện thử xem.
Triệu Tương Nghi bị đại ca nắm tay dẫn đi, trong lòng đã muốn chảy mồ hôi, thầm nói thân thể của ta mau lớn nhanh đi à, nếu không những lúc làm đại sự thì ý kiến của ta sẽ không có phân lượng gì rồi, luôn bị mọi người xem như là một tiểu hài tử mà đối đãi, không được coi trọng.
Hơn nữa mỗi lần muốn đưa ra ý kiến là phải giở sở trường làm nũng ra để nói lên mục đích, quá trình làm chuyện này thật quá xấu hổ.
Tử lâu đối diện kia nằm trên phố Cảnh Thái nơi được xem là khu phố sầm uất nhất trấn Thanh Hà, vì vậy cả bốn người mới có ý định đem gian hàng của mình mở ra ngay trung tâm của phố Cảnh Thái, chính là coi trọng lượng khách nhân đi qua nơi này rất nhiều.
Phố Cảnh Thái đều lót đá xanh mà thành, tuy rằng nhìn qua đã có chút xưa cố kính nhưng so với nông thôn mà nói, thì một cái ớ trên trời, một cái ở dưới đất.
Hai bên con đường mở rất nhiều cửa hàng, có cửa hàng son phấn, trang sức, cửa hàng bán các loại thực phẩm như muối, dầu hay cửa hàng bán đồ dùng trong gia đình, Triệu tín Lương đi trên phố Cảnh Thái thầm tính toán, con đường này từ đầu đường đến cuối đường có bốn tửu lâu, quy mô không giống nhau đương nhiên lượng khách nhiều hay ít cũng không giống.
Tử lâu gần nhất với bọn họ tên là Bách Vị Lâu, chiêu bài [ bảng hiệu] cũng rất có tiếng, tửu lâu sửa sang lại có hai tầng, quy mô khá lớn, lượng khách nhân lui tới cũng nhiều.
"Trước hết vào đây chào hàng thử xem?" Triệu Tín Lương đề nghị vào Bách Vị Lâu, ba người còn lại đồng loạt gật đầu.
Đứng ở cửa nghênh tiếp thực khách là một tiểu tử mắt hẹp dài, Triệu Tương Nghi không thích tướng mạo của người này lắm, tướng mạo gần như giống với Dương thị, nhìn không giống người hiền lành gì.
Tiểu nhị tiếp khách nhìn một nhà bốn người ăn mặc rất mộc mạc, nghĩ là nhất định ăn không được thức ăn ở tửu lâu giá cao như thế này, cũng không lấy sắc mặt tốt, chỉ lạnh lùng liếc nhìn cả bốn người nói: "Di, tửu lâu của bọn ta là bán cơm chứ không có cơm cho ăn xin đâu nha."
"Ngươi nói cái gì đó, ngươi mới là ăn xin." Triệu Tương Nghi trừng hai con mắt oán hận nói, vừa rồi nàng còn ở trong lòng tự nói với chính mình đừng có trông mặt mà bắt hình dong [nhìn mặt ngoài mà đánh giá người khác], giờ lại nghe thấy ngôn từ độc ác từ miệng tiểu nhị chẳng có chút tí đức nào hết, có chút phát cáu, nghĩ lại suy nghĩ lúc đầu của mình chẳng sai tí nào, người có con mắt hẹp dài như thế này hơn phân nữa là hạng người chẳng ra gì.
"Chẳng lẽ không đúng sao, nhìn các ngươi như vậy, đâu phải là đến Bách Vị Lâu ăn? Chỉ sợ chỉ gọi một bình trà to cũng không đủ tiền để trả." Tiểu nhị tiếp khách thấy Triệu tương Nghi tức giận, càng hăng hái hơn, dù sao quanh năm suốt tháng làm, tiểu nhị tiếp khách cũng làm cho cuộc sống ngày thường của hắn càng thêm vô vị, có một, hai người quê mùa đến đây cũng có thể làm cho hắn g.i.ế.c được thời gian, ngược lại kiếm chút lạc thú cũng tốt.
"Vậy thì ngươi có tiền để ăn ư?" Đột nhiên Triệu Tương Nghi chống nạnh khẽ cười nói, "Chẳng lẽ Bách Vị Lâu này là do ngươi mở? Ngươi bất quá chỉ là một tiểu nhị tiếp khách mà thôi, gặp bọn ta lại nói không có đủ tiền để ăn đồ ăn đắt đỏ ở đây? Vậy ngươi có cái bản lĩnh mỗi ngày ăn đồ ăn đắt đỏ ở đây?
Chẳng qua chỉ ăn lại đồ thừa của khách nhân mà thôi, ngươi nói xem ai mới là kẻ ăn xin?
"Không thể như vậy sao?" Phương thị khom người xuống bế Triệu Tương Nghi, "Tuy rằng bọn ta không có tiền, nhưng chí ít là dựa vào hai bàn tay kiếm lấy mà ăn, không có giống như ngươi, ăn thịt là của người khác để lại, không phải là ăn xin chứ là cái gì? "
"Bà" Tiểu nhị tiếp khách bị nhóm người Triệu tương Nghi nói như vậy cũng không thể chống chế lại được, muốn mở miệng mắng lại, nhất thời không tìm ra được từ nào thích hợp để mắng, còn đồng ý lời bọn họ nói có đạo lý ư, gặp quỷ.
Nghĩ đến điều này, tiếu nhị tiếp khách không khách khí, chỉ xem như không nghe thấy mạ ngữ (mắng chửi] của nhóm người Triệu Tương Nghi, thái độ hung hăng oang oang nói: "Này, này, các ngươi không đến đây ăn cơm thì đừng có ở đây quấy rối, hay là các ngươi có ý muốn phá hoại sinh ý của Bạch Vị Lâu?"
"Phi, ta không giống như người nào đó nguyện ý xin ăn ở đây? Có cho ta ăn ta cũng không thèm ăn." Phương thị liếc mắt thấy tiếu nhị tiếp khách đã tức giận, trong chớp mắt muốn đánh người, vừa giơ tay phải lên đã bị Triệu Tín Lương bắt lấy ngăn cản, chỉ thấy Triệu Tín Lương trầm giọng nói: "Đây là mẫu thân của ta, ngươi dám động thủ với bà ấy một lần, ta sẽ bồi lại ngươi gấp đôi."
Triệu Tín Lương thường xuyên làm việc nhà nông, khí lực rất lớn, tiểu nhị tiếp khách bị Triệu tín Lương nắm một tay, cả người đã muốn ngả ngửa ra đằng sau, lập tức cầu xin tha thứ: "Đại ca tha mạng, tha mạng, là tiểu nhân có mắt như mù, xin đại ca giơ cao đánh khẽ cho." Bọn họ cũng không chấp nhặt lời nói vô tâm của tên tiếu nhị này, hơn nữa cũng không muốn gây chuyện, vì vậy triệu Tín Lương đấy tiểu nhị tiếp khách ra, rồi quay lại nói với người nhà: "Quên đi, tửu lâu này không tiếp đón chúng ta, chúng ta đi tìm tửu lâu khác."
"Cha nói rất đúng, chẳng biết lão bản nào lại dạy dỗ ra một tên tiểu nhị tiếp khách không biết cấp bậc lễ nghĩa này, tiểu nhị như vậy đã có thể thấy lão bản và chưởng quỹ cũng là hạng người không ra gì." Triệu Hoằng Lâm đón lấy Triệu Tương Nghi từ tay Phương thị, đặt nàng xuống đất rồi nắm lấy tay nàng, "Tiểu muội mắng rất hay, chỉ là độc miệng hơn đại ca nhiều." Nói xong, liền nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi cười hì hì đáp lại đại ca mình, sau đó trừng mắt liếc cái tên tiểu nhị tiếp khách muốn chạy vào trong, "Cẩn thận cái tay ngươi đấy."
Tiểu nhị tiếp khách sợ đến mức chân nhữn cả ra, chờ người một nhà đó đã đi xa, mới tự nhận mình xui xẻo, "Hừ, một đám nhà quê không có hiểu biết, ăn mặc mộc mạc, nghèo kiết xác, khả năng mắng người thật là lợi hại."
Có lần thử nghiệm vừa rồi, vào giờ phút này người một nhà bọn họ đã đứng trước một tửu lâu gọi là Vạn Phúc Lâu, chậm chạp không có bước vào.
Phương thị do dự trong chốc lát cuối cùng mới đề nghị: "Quên đi, ta đã nói bọn họ không muốn mua hương liệu này của chúng ta mà, còn chưa bước vào đã bị người ta làm nhục cho một trận, không duyên không cớ bị mắng nữa bây giờ!”
Triệu Tín Lương cũng lắc đầu: "Chúng ta vừa đến đây, không để cho họ nếm thử thì sao biết được kết quả như thế nào chứ, ta không tin tất c tưu lâu trên trấn đều có thái độ như vậy, nhất định sẽ có một tửu lâu có thái độ tốt với chúng ta." Nói xong, thầm quan sát Vạn Phúc Lâu một phen, quy mô cùng giống như Bách Vị Lâu đều khá lớn, chỉ là khách nhân ở đây so với Bách Vị Lâu ít hơn rất nhiều, lại nói thêm, "Mọi người nhìn xem, sinh ý ở Vạn Phúc Lâu không tốt như ở Bách Vị Lâu, trước cửa văng khách, chỉ có vài khách nhân bước vào, chúng ta không ngại một chút thì bước vào xem sao, nói không chừng lão bản ở đây sẽ nguyện ý dùng hương liệu của chúng ta để cứu vãn sinh ý."
Nghe Triệu Tín Lương nói, Triệu tương Nghi thầm vui vẻ ở trong lòng, cha của mình quả nhiên có tiềm năng buôn bán, ở nông thôn làm ruộng quả thật là làm mai một tài năng của cha mà.
Đúng như lời phụ thân nói, tửu lâu có sinh ý tốt sẽ không cần đến hương liệu của bọn họ, mắt lão bản của mấy tửu lâu này cao hơn đầu, sẽ không nguyện bỏ cũ lấy mới.
Chỉ có tình trạng như Vạn Phúc Lâu, sinh ý không được tốt, quy mô lại lớn, chắc chắn lão bản Vạn Phúc Lâu sẽ nguyện ý nếm thử hương liệu của bọn họ, dù sao họ cũng muốn chữa ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống, không chừng sinh ý lúc đó lại tăng lên.
Nghĩ như vậy, cả bốn người chợt thấy có chút hi vọng, nhấc chân bước vào đại môn Vạn Phúc Lâu.
Tiểu nhị tiếp khách thấy có khách nhân tới liền đứng dậy tiếp đón, mặc dù nhìn thấy bọn họ ăn mặc quê mùa, cũng không giống như những người có tiền nhàn rỗi, nhưng đối với một tửu lâu có sinh ý đã muốn lụn bại mà nói, có thể đi vào đây đều đối đãi như khách quý, mặc kệ bọn họ ăn mặc ra sao, chỉ cần có thể trả tiền ăn uống là tốt rồi.
Phương thị thấy tiểu nhị tiếp khách này so với tên tiểu nhị ở hồi nãy có thái độ tốt hơn rất nhiều, tâm tình cũng dần buông lỏng xuống.
"Mời các vị ngồi bên này, bên này có ánh mặt trời, mọi người có thể nhìn tên món ăn ở bài tự bên kia, muốn ăn một chút đồ ăn gì không?" Tiểu nhị một đường bắt chuyện mời họ ngồi xuống, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt nói tên món ăn có trong điếm.
"Tiểu nhị, ngươi chờ một chút, chúng ta đến đây không phải để ăn cơm." Triệu tín Lương cười giải thích.
Tiểu nhị vừa nghe, trong lòng khó tránh khỏi nản lòng, Triệu Tín Lương vội vàng nói thêm: "Bọn ta đến đây là muốn cứu sinh ý của tửu lâu."
Có một câu nói này, chưởng quỹ đang ngồi tính toán ở trên quầy không khỏi tò mò ngẩng đầu lên đánh giá bốn người Triệu tương Nghi, chỉ là khi nhìn thấy bộ dáng của Triệu tín Lương liền nghĩ hắn đến đây là muốn xin làm đầu bếp, vẫn không tin tưởng lắm.
"Như vậy a..."Tiểu nhị suy nghĩ một hồi, sau đó nhìn Triệu tín Lương nói, "Đại ca đến đây là muốn làm đầu bếp?"
Triệu Tín Lương lắc đầu, cầm bình hương liệu trong tay đưa lên: "Chúng ta muốn bán hương liệu này, rất thơm, huynh đệ ngửi thử xem."
Tiểu nhị hơi nghi ngờ bước đến gần cái bình hương liệu, biểu tình trên mặt từ trời mưa chuyển thành trời quang: "Tuyệt nha, đúng là rất thơm như lời đại ca nói."Quay lại nhìn chưởng quỹ lớn tiếng nói, "Chưởng quỹ, mau đến đây xem, hương liệu rất là thơm."
Chưởng quỹ thấy thế, bỏ công việc đang làm trên tay xuống, đi về phía nhà Triệu tín Lương đang ngồi.
Không có giống như tiểu nhị trực tiếp ngửi hương liệu trong bình mà Triệu tín Lương đưa ra, trái lại quan sát một nhà bốn người một phen, sau đó hỏi một câu: "Trước đó, mọi người đã đem hương liệu đến Bách Vị Lâu bán?"
Triệu Tín Lương nghe vậy, lập tức lắc đầu: "Tử lâu kia ngay cả vào bọn ta cũng chưa vào.
"Tuy nguyên nhân không giống như lời Triệu Tín Lương nói, nhưng mà kết quả là vậy.
"Đúng vậy, đi trên phố Cảnh Thái, tử lâu mà bọn ta thấy đầu tiên chính là Vạn Phúc Lâu nên mới quyết định bước vào." Triệu Hoằng Lâm đảo mắt phụ họa theo cha.
Nhìn thấy sắc mặt chưởng quỹ, khẳng định là rất ghét cái Bách Vị Lâu kia, trả lời như vậy cũng giành không ít hảo cảm từ vị chưởng quỹ này.
Quả nhiên, thấy chưởng quỹ gật đầu, trên mặt lộ vẻ tươi cười: "Mọi người muốn bán hương liệu này.
" Nói xong liền bước đến gần bình hương liệu, ngửi hương liệu trong bình." Mùi vị không tệ, được rồi, mọi người đi theo ta."
Triệu Tương Nghi thấy có hi vọng, khỏi khỏi vui vẻ: "ca, người thật giỏi."
Được khuê nữ khen như thế, Triệu Tín Lương ngược lại có chút ngượng ngùng, dùng một tay xoa đầu Triệu tương Nghi, sau đó hứa hẹn nói: "được như vậy, không thể thiếu được công lao của Tương Nghi, nếu như thành công, cha sẽ mau kẹo cho con ăn."
"Hoan hô, cha là tốt nhất." Triệu Tương Nghi cười đến mắt cong cong lên.
Triệu Hoằng lâm dắt tay nàng: "được rồi chúng ta đi thôi.".