Triệu Tương Nghi hé miệng len lén cười, cùng phụ thân ở chung lâu, càng ngày càng phát hiện, phụ thân là người không ai mà không yêu, vừa có suy nghĩ tiến bộ nè, vừa chăm chỉ lại thành thật nữa chứ.
Ừ, chờ sau này nàng lớn lên, nhất định phải tìm một trượng phu giống như phụ thân mới được, chí ít cũng không có ngốc hơn phụ thân.
Lã thị đã bỏ trốn cùng kẻ có tiền kia đúng là không biết suy nghĩ, lại không có mắt, không biết trân trọng gì hết, đúng là mắt cá mà.
Lần nữa quay lại trên giường nằm xuống, Phương thị đã ngủ rất say, chỉ còn tiếng thở nhẹ nhưng hơi sụt sịt, Triệu Tương Nghi không hiểu, nghiêng đầu cần thận nhìn kỹ, mới là phát hiện, Phương thị mặc dù là đang ngủ, nhưng khóe mắt đã chảy ra hàng lệ.
Trong lòng bị đau như là ai nhéo, nàng cẩn thận vươn tay nhỏ lau nước mắt cho phương thị, sau đó dựa vào trong Phương thị nhắm mắt lại ngủ.
Mấy ngày nay, nhiều chuyện xảy ra khiến cho nàng bất ngờ mà không kịp đề phòng, trong nhà bị trộm đến thăm, một khắc phát hiện kia khiến cho nàng cảm thấy tim như ngừng đập, da đầu tê dại dần.
Cho đến khi xác nhận được bí phương và bạc vẫn còn, tảng đá trong lòng được bỏ xuống được phân nửa.
vì sao chỉ được phân nửa, chỉ là vì không biết mục đích của tên trộm đó là gì...
Nếu chỉ là mơ ước nhà đồ đạc nhà nàng, thì nàng sẽ xem chẳng có gì, chỉ coi đó không may bị trộm ghé thăm thôi, lần sau cảnh giác hơn là được.
Nhưng không ngờ tới tên trộm này đến đây là vì bí phương nhà nàng.
Nghĩ đến điểm này thôi Triệu Tương Nghi cũng rất ân hận, chỉ vì mình không sớm bố trí một chút cạm bẫy nên mới để lại tai họa ngầm cho đến giờ.
Chỉ là, nàng đánh giá quá cao phẩm chất của những con người ở thời đại này, nàng luôn cảm thấy, thời đại này, thôn dân ở đây sẽ không giống như những con người ở hiện đại là kẻ khôn khéo cùng tâm cơ nặng.
Nàng luôn suy nghĩ đến những điều tốt đẹp về họ, mặc dù thi thoảng bị họ đ.â.m chọc sau lưng nhưng chỉ là miệng lưỡi thoáng qua, cũng không ác liệt như hành động trộm cướp lần này...
Tất cả, là do nàng suy nghĩ quá đơn giản.
Chuyện lần này, không chỉ có cho những người khác một bài học, mà còn khiến cho nhà nàng phải tăng sự cảnh giác, cũng là cho Triệu Tương Nghi một bài học về nhân sinh.
Trừ ra Dương thị, Triệu Thanh Thủy nửa đêm đến trộm bị trúng kế ra, đã hát lên khúc nhạc đệm nói cho Triệu Tương Nghi biết, dù đề phòng đâu đi nữa thì cũng không thể đề phòng được người thân cận.
Về phần Dương thị, bình thường khoa tay múa chân không thì đi gây chuyện rồi khóc lóc om sòm, nên trong lòng nàng đã sớm rất căm ghét cái loại người này rồi, lúc Dương thị làm ra cái loại chuyện tày trời là làm hại nàng, thì nàng rất hận không thể tát c.h.ế.t cái nữ nhân này, nhưng buổi tối hôm nay, lúc dương thị trúng kế bị mọi người bắt tại trận, cái bộ dáng chật vật khó khăn ấy, thật sự là khiến nàng không nhìn được.
Rốt cuộc vẫn là do nàng thiếu sự ngoan độc.
Mặc kệ như thế nào đi nữa, nàng không thế đồng tình với dương thị được, vì Dương thị cầu tình cũng không.
Vì có lẽ dương thị nên chuẩn bị tinh thần gánh chịu hình phạt cho sai lầm của mình, nói chi đến đây là sai lầm rất nghiêm trọng phải được giáo huấn lại mới được.
Vì nếu thả thú dữ về rừng thì không biết nó sẽ quay lại cắn trả mình khi nào.
Tựa như lần trước Dương thị giúp đỡ Trương quả phụ hạ thuốc, mọi người vì nể mặt hai đứa con của Triệu lão tam nên mới tha cho, tuy nói trong nhà đánh thì cũng đánh rồi, mắng thì cũng mắng xong, còn để tam phòng phân ra, đồng thời lúc ở riêng cũng không chia thứ tốt gì cho người ở bên tam phòng hết...!rốt cuộc cũng cho dương thị một lần giáo huấn, nếu thời gian có quay trở về, nàng nhất định sẽ đề nghị cả nhà cũng làm giống như đã làm với Trương quả phụ, đem Dương thị đến chỗ Lý Chính mới được.
Cói điều, trên đời này không có cái gọi là hối hận, thời gian cũng không có khả năng quay ngược trở lại, đây chỉ là một loại niệm tưởng mà thôi.
Triệu Tương Nghi có chút mệt, ngáp một cái, nhẹ nhàng trở mình, híp hai mắt nhìn sắc trời bên ngoài, trời vẫn còn tối, bên ngoài thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót.
Khí trời dần dần nóng, xem ra, mùa hạ đã sắp đến rồi...
Không biết ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra, kế hoạch của phụ thân nàng cũng ra đoán được.
Lúc Dương thị bị bắt có nói đây là kế hoạch của Bách Vị Lâu, trong lòng nàng càng thêm phiền não không biết làm cái gì, dù sao Dương thị có thất bại thì Bách Vị Lâu cũng sẽ không từ một thủ đoạn, họ cũng có thể sai khiến người khác đến nhà nàng đấy thôi, đến lúc đó dù nhà nàng cẩn thận đến đâu cũng sẽ có sơ hở.
Hôm nay không đoạt được bí phương cũng chẳng sợ bọn họ lại đến trộm, chỉ sợ bọn họ lại xuất ra thêm thủ đoạn khác, có lẽ là ở trong tối trực tiếp hạ thủ với người trong nhà, mà Vạn Phúc Lâu bên kia cũng sẽ không mua được hương liệu, nguồn kinh doanh này tự nhiên chặt đứt....
Tục ngữ nói thật hay, có một loại người, "Chính là không có được, người khác cũng mơ tưởng đến".
Nghĩ đến điểm này, Triệu Tương Nghi thực sự rất sợ, trong khoảng thời gian ngắn khó mà nghĩ ra biện pháp đối phó vẹn toàn để giải quyết.
Nhưng khi phụ thân nói với Dương thị về việc phải làm, trong đầu Triệu Tương Nghi hiện ra một tia linh quang.
Không phải là trước đó nàng cố ý nhờ Triệu Hoằng Lâm viết thêm một vài loại cây dùng làm nguyên liệu, kỳ thực cũng không phải là nàng nhất thời tâm huyết dâng trào, mà là muốn trộn lẫn mấy thứ nguyên liệu này với nhau, sợ là sau này xảy ra chuyện.
Mấy loại cây đó trộn chung với nhau, tuy rằng bề ngoài nhìn chúng cùng nguyên liệu làm hương liệu không khác gì nhau mấy, vị đạo cũng gần giống, nhưng nếu ăn vào thì trong vòng một ngày nhất định sẽ bị thổ tả không ngừng, rất có hại cho thể xác và tinh thần.
Chẳng qua, chỉ xuất hiện một vài phản ứng không tốt thôi, đối với thân thể mà nói thì nguy hại cũng không nhiều, cũng chẳng có độc.
Lúc đó Triệu Tương Nghi chỉ nghĩ, trộn lẫn như vậy đi, sau khi tên trộm kia trúng chiêu, đem bí phương viết sai về làm ra hương liệu có hại mà không lợi để sử dụng, cũng coi như là chỉnh ác bọn chúng rồi.
Cũng may mấy ngày nay, nhiều chuyện xảy ra như vậy, người trong nhà đối với lời nàng nói cũng không có mảy may để tâm đến, cũng không có hoài nghi gì, chờ mọi người kịp phản ứng thì mọi chuyện cũng đã qua rồi, đến lúc đó nàng chỉ cần giả ngu làm nũng lấp l.i.ế.m là tốt rồi, dù sao mọi người trong nhà thương nàng còn không kịp, sao có thể so đo cùng nàng chứ?
Hơn nữa, chữ giản thể là do Triệu Hoằng Lâm viết, cũng không có vấn đề, về phần mấy loại cây này, người lớn trong nhà sẽ đều nghĩ đây là thành quả vui chơi mấy ngày nay.
Còn kế sách kia, hơn phân nửa là nhóm người Phương thị sẽ nghĩ là do Triệu Hoằng Lâm nghĩ ra, cùng nàng không dính dáng nhiều lắm...!Về phần đại ca, huynh ấy sẽ nghĩ nàng là thần đồng chuyển thế, đối với mình yêu thích kính phục vô cùng, hẳn là không sao đâu...
Nghĩ thế, cũng không sầu lo nữa, Triệu Tương Nghi rốt cục yên tâm lần thứ hai, thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ mà nói, bắt được Dương thị, lại phát hiện kế hoạch của Bách Vị Lâu, mà Triệu Tín Lương sở dĩ bảo dương thị làm vậy, chính là vì muốn chỉnh Bách Vị Lâu đi?
Bách Vị Lâu muốn bí mật làm việc, như vậy nhà nàng không phải nên đáp trả một phần lễ lớn sao?
Triệu Tương Nghi suy nghĩ đến điểm này, bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, vươn hai tay nhỏ xoa mí mắt, cuối cùng thở một ngụm khí lớn, đáy lòng âm thầm bội phục cha của mình.
Chỉ là không biết tiếp theo, Bách Vị Lâu phải đối mặt với khốn cảnh như thế nào đây?.