Bình Yên Chốn Thôn Quê FULL


Thế nhưng lúc Triệu Tương Nghi suy nghĩ thì lại nghe Triệu Hoằng Lâm đã quay về nói một câu: "Vậy coi như là nhẹ, chuyện này nếu như là ở tiền triều, thì chỉ có thể trực tiếp đánh chết."
Triệu Tín Lương nhanh chóng bịt kín miệng Triệu Hoằng Lâm đồng thời còn tát vào miệng một cái: "Lời này nghìn vạn lần không được nói lung tung, bây giờ là niên đại gì con phải biết cái gì nên nói cái gì không nên nói chứ, không được phép nói lại lời lúc nãy nghe chưa."
Triệu Hoằng Lâm rũ mi mắt xuống, gật đầu, sau đó không nói lời nào.
Triệu Tương Nghi càng thêm kinh hãi, tội trộm cướp ở cổ đại bị xử rất nặng à, nếu đúng như lời Triệu Hoằng Lâm nói, Dương thị lãnh án như vậy đã xem như là rất nhẹ rồi, tốt xấu gì vẫn còn một cái mạng.
Người một nhà thu xếp xong hết công việc, lúc này mới ngồi chung một chỗ dùng cơm tối, cười cười nói nói, chuyện này tạm thời bị bỏ quên.
Bất quá đang lúc ăn cơm thì thấy Triệu lão tam tìm tới cửa, cầm một tờ giấy đưa cho mọi người xem: "Hôm nay, ta đến tìm phu tử ở học đường trong thôn nhờ viết giùm hưu thư, Hoằng Lâm, cháu đọc cho mọi người nghe một chút đi, từ nay về sau ta và nữ nhân kia cũng không còn bất cứ dây dưa gì với nhau nữa."
Mọi người đồng thời cùng nhìn Triệu lão tam, quả thật không thể tin được một người có thể làm ra việc này lại nói ra như thể rất bình thường.
Chỉ thấy Phương thị đột nhiên đặt mạnh chén đũa xuống, đau đầu mắng Triệu lão tam một câu: "Cái nhà này chưa từng trách mắng nàng ta và ngươi, mặc dù nàng ta làm sai, nhưng giờ ngươi lại nói ra việc hưu thê này như thể đó không phải ngươi, ngươi, cả súc sinh cũng không bằng."
Triệu Tín Lương cũng để chén đũa xuống, tiếp lời Phương thị: "Tam đệ muội muốn bí phương nhà ta, thiếu chút nữa hại cả nhà ta mất tiền mất bạc, dù sao đi nữa ta cũng muốn nói với ngươi rằng, tam đệ muội tốt xấu gì đã gả cho ngươi gần mười năm, nàng ta mặc dù đối nhân xử thế không được tốt, nhưng đối với ngươi cũng rất thật lòng, ngươi lại làm ra chuyện lang tâm cẩu phế như thế này sao? Đúng là, mấy ngày nữa bọn ta định khuyên ngươi hưu
nàng ta, nhưng chuyện này phải là do bọn ta nói, sao ngươi lại không thương lượng với cả nhà mà lại tự ý quyết định, có phải là sợ chuyện tam đệ muội làm liên lụy đến ngươi không?"
"Ta, ta..." Triệu lão tam đứng ở một bên rất mất tự nhiên, bị nói trúng tim đen lại còn bị quở trách, trong lòng hắn cũng rất sợ.
"Được rồi, được rồi, ngươi đi đi, hưu thư kia ngươi giữ lại cho thật kỹ." Triệu lão gia tử chán ghét phẩy phẩy tay, "Còn nữa, tam phòng các ngươi sau này sống thế nào thì sống nhưng cũng đừng có làm ầm ĩ lên, ta và mẹ ngươi cũng đã già rồi sống chẳng được lâu, không thể bỏ nhiều tâm tư ra được."
Triệu lão tam nghe phụ thân nói ra lời nói lạnh lùng như vậy, trong lòng mặc dù không cam tâm nhưng Dương thị đã làm ra chuyện kia, mà người trong tam phòng bọn họ thường ngày hơi quá phận, nên hắn biết chính mình không thể phản bác lại được gì, chỉ nắm chặt hưu thư trong tay, sau đó xoay người rời khỏi đại phòng.
"Ngươi chờ một chút" Triệu Tín Lương do dự một chút, cuối cùng đứng dậy, bước đến trước mặt Triệu lão tam, suy nghĩ rồi lấy mười hai lượng bạc trong n.g.ự.c ra, mọi người thấy thế đều rất giật mình.
Đầu tiên là Triệu Hoằng Lâm, thấy vậy lập tức đứng lên, chỉ vào bạc trong tay phụ thân nhắc nhở: "Cha, trăm triệu lần đừng đưa cho tam thúc, đó là bạc do nhà chúng ta cực khổ mới kiếm được, làm sao có thể đem cho tam thúc, không phải nhà thúc ấy hay gây khó dễ với nhà chúng ta sao."
"Hoằng Lâm, sao con lại có thể nói như vậy..." Triệu lão tam cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì nói, nhưng khi thấy bạc trong tay Triệu Tín Lương thì hai mắt không khỏi phát sáng.
Triệu Tín Lương quay đầu nhìn Triệu Hoằng Lâm, sau đó lắc đầu ra hiệu rồ quay đầu lại nhìn Triệu lão tam: "Tiền này, là do tam đệ muội thay ta đem bí phương đến bán cho Bách Vị Lâu, theo lý thuyết thì tiền này là của nhà bọn ta, cũng không có liên quan gì đến tam phòng nhà ngươi hết.

Thế nhưng, ta thấy ngươi còn phải một mình nuôi hai đứa nhỏ, mà bản thân ngươi chẳng có bản lĩnh gì, nghĩ lại là nên đưa cho ngươi đi, hiện tại nhà ngươi không có nữ nhân quán xuyến, cho nên ngươi phải phấn chấn lên, đừng có giống như trước kia hết ăn lại nằm, đến lúc đó không phải hai đứa con của ngươi phải c.h.ế.t đói sao? Mười hai lượng bạc này ngươi hãy cầm đi, tiết kiệm được thì càng tốt, đợi sau này con trai ngươi lớn lên cũng có chút tiền lo cho nó."
Triệu lão tam nhận lấy bạc, chỉ cảm thấy thật nặng, hắn sống đến từng tuổi này rồi, chưa từng thấy qua một thỏi bạc nào còn nguyên vẹn như vậy, trong lúc nhất thời hai bàn tay cảm giác như bị bỏng vậy.
"Được, được, đệ hứa" Triệu lão tam lấy lại dáng vẻ tươi cười, nhìn Triệu Tín Lương nói lời đảm bảo.

"Bọn đệ sau này sẽ sống thật tốt, không phụ lại tấm lòng của đại ca đối với nhà đệ."
Mặc dù biết trong khoảng thời gian ngắn muốn Triệu lão tam thay đổi hết rất là khó, nhưng Triệu Tín Lương không nói chỉ gật đầu: "Vậy là tốt rồi, mau quay về làm cơm cho bọn nhỏ ăn đi, chắc tụi nó đói bụng rồi."
Triệu lão tam gật đầu, sau đó cầm bạc biến mất như làn khói.
"Tín Lương a, tiền kia cho nó cũng là lãng phí, nó có thể thay đổi cái thói sống kia sao? Không chừng lại cầm tiền đem đi cờ b.ạ.c nữa.

" Triệu lão gia tử cực kỳ không vui với cách làm của Triệu Tín Lương, lẩm bẩm nói một câu.
"Con biết chứ, nhưng như thế cũng tốt." Triệu Tín Lương như trút được gánh nặng, cười một tiếng rồi ngồi xuống, nhìn mọi người giải thích."Tại sao lại làm như vậy, là vì số tiền kia nếu để lại đây sẽ sinh ra một số vấn đề không cần thiết, mặc dù là do chúng ta làm ra nhưng đối với cả nhà lão tam thì vẫn là do ta thiếu họ.

Hôm nay đưa cho lão tam cũng tốt, mặc kệ nhà hắn sử dụng như thế nào thì đó là chuyện chúng ta không cần quan tâm, hơn nữa bạc ta cũng đã cho rồi, sau này nhà lão tam có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng không liên quan đến nhà chúng ta.

Hơn nữa chỉ cần người một nhà chúng ta đồng lòng, không sợ không kiếm được nhiều tiền, khẳng định sẽ không ít hơn mười lượng bạc đâu, cha mẹ, hai người thấy sao?"
"Ừ, cha nói rất đúng" Triệu Tương Nghi tỉ mỉ suy nghĩ một lúc, nghĩ thế nào đi nữa thì bạc cũng đã cho Triệu lão tam rồi, không phải là là do nhà nàng nhất thời mềm lòng, ngược lại đây là kế hay, tuy nói một lần cho mười hai lượng bạc là nhiều vô cùng, nhưng vì ngày sau không còn vướng bận đến nữa thì càng tốt, Dương thị cũng đã vào tù, người ở tam phòng muốn tìm lý do gây sự cũng chẳng có, dù sao đại phòng cho bọn họ nhiều bạc như vậy cũng xem như là hết lòng giúp đỡ rồi.
Ngẫm lại đại phòng các nàng sau này có thể kiếm lại số tiền đã bỏ ra, mười hai lượng bạc này xem như là cắt đứt ý định dây dưa của tam phòng sau này cũng rất đáng giá.
Chỉ là hành động của Triệu lão tam hôm nay đúng là có chút bạc tình.
Bà nội và phụ thân nói rất đúng, Dương thị dù có làm ra cái chuyện hãm hại đại phòng cùng nhị phòng, càng vô sỉ hơn là liên thủ với Bách Vị Lâu hãm hại đại phòng không có đất dung thân, bọn họ là đương sự, đích thực là có tư cách nghiêm phạt Dương thị, nếu phạt một cách nghiêm minh thì chuyện này để cho luật pháp xử trí, còn nếu muốn lén lút giải quyết, đại phòng bọn họ có thể đem Dương thị đánh cho nằm liệt trên giường, cũng không có quá đáng.
Mặc kệ thế nào đi nữa, Triệu lão tam thật sự không có tư cách làm ra loại chuyện bạc tình này với Dương thị.
Dương thị là thê tử của hắn, những năm gần đây không chỉ vì hắn mà sinh ra hai đứa con, còn đối với hắn có vài phần thật lòng, có thể thấy được con người có rất nhiều mặt, mặc dù nhân phẩm của Dương thị không tốt, nhưng vẫn có điểm đáng được đồng tình, chí ít nàng ta đối đãi với trượng phu là thật lòng thật dạ, còn với những người khác đều bất công nhưng đối với Triệu Hoằng nhân cũng là không tệ.
Huống hồ Triệu lão tam cũng không phải là người hiền lành gì, hết ăn lại nằm, tham tiền tiền, ích kỷ, hắn có tư cách gì mà nói Dương thị không có mặt mũi, quá đáng thật?
Bất quá là chó chê mèo lắm lông mà thôi.
Triệu Tương Nghi nghĩ lại thì thấy Triệu lão tam là kẻ bạc tình, lãnh tính, nên nàng có chút không lạnh mà run, sau này nếu nàng gả cho một nam nhân giống như Triệu lão tam thì không phải là xui xẻo đến tám đời sao.
Sau buổi cơm tối, Triệu Tương Nghi ngồi một mình ở trong viện đờ ra, lúc chạng vạng tối trời có nóng, hẳn là rất nhanh mưa sẽ đổ xuống.

Triệu Tương Nghi rũ mi, nàng không thích trời mưa chút nào.
Trong viện yên tĩnh, bà nội thì bận rộn trong trù phòng, còn trong phòng ca ca đang đọc sách, phụ thân ngồi bên cạnh nhìn thấy thì cười, ca ca có chút xấu hổ lại không yên, nên bảo phụ thân ra ngoài, ca ca nói phụ thân nhìn chằm chằm làm cho ca ca không cách nào tập trung đọc sách được.
Triệu Tương Nghi hơi nở nụ cười, nhẹ nhàng duỗi người ra, ngáp một cái.
Đột nhiên vắng bóng Dương thị, trong nhà yên tĩnh không ít, nhưng không biết có phải vì quen có kẻ thói hư tật xấu trong nhà hay không, mà bây giờ tuy yên tĩnh, không có tiếng khóc lóc của Dương thị lại khiến cho Triệu Tương Nghi nhất thời không thích ứng được.
Đèn ở trong nhị phòng vẫn sáng, Lý thị và Triệu lão nhị đang chơi cùng với con trai, đây thật sự là một đôi hạnh phúc.

Mà bên tam phòng, đèn chỉ chiếu lên cái bóng của Triệu lão tam, chắc hẳn Triệu Tương Liên đang nằm trên giường buồn bã khóc lóc đây?
Nhắc tới cũng lạ, ngày thường Dương thị đối xử với Triệu Tương Liên rất tệ, nhưng kết quả, khi Dương thị gặp chuyện, người lo lắng và đau lòng nhất lại chính là nữ nhi bị đối xử tệ bạc này.

Triệu lão tam và Triệu Hoằng Nhân thì lại xem như là không có chuyện gì, đúng là hai kẻ bạc tình bạc nghĩa.

Con người thật đúng là loài động vật khó hiểu, tình cảm trong lòng của mình cũng không thể nói rõ ràng ra được, thích một người, chán ghét một người có đôi khi không thể quyết định chỉ dựa vào người đó đối với mình tốt hay xấu.

"Tương Nghi, con ngây người ngồi ngoài đó làm gì vậy, trời sắp mưa, chúng ta mau đi tắm rồi ngủ thôi." Tiếng Phương thị từ trong trù phòng truyền ra.

Triệu Tương Nghi chỉ quay đầu cười thành tiếng, sau đó đứng dậy chạy vào trù phòng, đợi Phương thị rửa mặt rửa chân cho mình.
Thực ra những chuyện này hiện tại nàng có thể tự mình làm được, nhưng
Phương thị lại lo lắng nàng sẽ làm mình bị thương, cho nên dù bận rộn như thế nào cũng sẽ tự mình tắm cho Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi cũng rất là buồn bực, không phải nói hài tử nông thôn nhất là nhà nghèo, đều thả nuôi sao?
Nhưng nhà nàng lại rất yêu thương, nuông chiều hài tử.
Rửa mặt xong, Triệu Tương Nghi lẳng lặng dựa vào lòng Phương thị, nhẹ giọng hỏi: "Bà nội, xảy ra chuyện như vậy, bà có còn thương Tương Liên và
Hoằng Nhân không?" Trải quá ngày hôm nay trong nhà yên tĩnh không ít, tự nhiên những khó chịu cùng buồn bực đều tan biến.
Lúc sáng, Triệu Tương Nghi ngủ rất nhiều, cho nên bây giờ còn chưa buồn ngủ, vì vậy mới cùng Phương thị nói chuyện phiếm.
Phương thị nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Tương Nghi, rất là ôn hòa từ ái trả lời:
"Đương nhiên vẫn còn, tụi nó chỉ là hài tử mà thôi, người lớn gây chuyện, cũng không liên quan đến tụi nó." Rồi giúp Triệu Tương Nghi vén tóc rơi trên trán, lại tiếp tục cười, "Chẳng qua, bây giờ bà nội thương Tương Nghi hơn, biết nghe lời, lại rất đáng yêu, là tiểu phúc tinh của nhà ta."
Triệu Tương Nghi cũng cười theo, nhu thuận làm nũng với Phương thị, cũng không bàn luận tiếp chuyện này nữa, chỉ dựa vào người Phương thị nghe Phương thị ngâm nga bài đồng dao, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui