Chờ nhà mẹ đẻ của Dương thị biết được tin tức thì đã ngày mười hai tháng tư rồi, dù sao hai nhà cách nhau không xa, khi người nhà mẹ đẻ Dương thị biết lập tức phong trần mệt mỏi chạy đến đây cùng ngày.
Người đến là Cao thị, mẫu thân của Dương thị.
Phương thị đang ngồi trong viện nhặt rau, thấy cao thị liền bỏ rau xanh trong xuống, lập tức đứng dậy nói: "Bà thông gia đến rồi?"
Cao thị ngày thường cũng hay khóc la om sòm, tính tình của Dương thị như vậy chính là di truyền từ Cao thị, chỉ là, hôm nay Cao thị thoạt nhìn có vẻ xấu hổ, hắn là vì chuyện của Dương thị nên mới vậy.
Nhưng khi thấy Cao thị ngượng ngùng cười, xoa xoa tay khách sáo nói: "Ai dà, bà thông gia bây giờ đã có thể hưởng phúc rồi, việc dưới ruộng bà cũng không cần phải làm lụng vất vả đi? Nói xong, lại nhìn xung quanh, nịnh nọt, "Chậc, chậc, nhìn này, rau trồng trong viện mọc thật tốt, bà thông gia đúng là người cần cù."
Phương thị cúi đầu cười, sau đó mời Cao thị vào nhà.
Vừa lúc Lý thị từ trong trù phòng đi ra nhìn thấy, liền lên tiếng chào hỏi Cao thị, vì dạo này không có chuyện gì nên Lý thị đến giúp đỡ Phương thị nấu ăn.
Hiện tại đại phòng không có nữ nhân, cho nên mọi việc trong đại phòng đều do một mình phương thị làm hết, chẳng quá có một ít việc nhỏ cũng bị Triệu Tương Nghi cướp đến làm.
Bên này, hai người Phương thị và Cao thị cùng đi vào trong nhà, nhưng thấy Cao thị có vẻ không yên ngồi xuống, lại xoa tay nhăn nhó cười, sợ là có chuyện mới nói nhưng lại không dám nói.
"Ta nói muội tử này." Phương thị vừa rót cho Cao thị một chén trà nóng, vừa đem đĩa đậu phộng đã rang đẩy đến trước mặt Cao thị, "Chuyện của con gái của mình chắc muội tử cũng đã biết? Nếu như hôm nay muội tử đến đây là để cầu tình cho con gái, thì nhà ta cũng hết cách, dù sao người cũng đã giải đến nha môn, không về được nữa."
"Ai ai, ta biết, biết..." Cao thị ngượng ngùng phụ họa nói.
Phương thị nhìn bà ta một cái, sau đó mới tiếp tục nói: "Nếu muội tử thật quan tâm đến con gái mình thì nên đến đại lao thăm nó một chút đi.
Cũng đừng oán trách nhà ta, loại chuyện như vậy phát sinh ở trong nhà ta không phải là lần một lần hai, từ khi nó được gả đến đây tới bây giờ, liên tục quấy rối, lúc trước bọn ta còn mềm lòng tha thứ cho nó không biết bao nhiều lần, nhưng nó chính là chứng nào tật nấy, xin lỗi ta hơi nặng lời nhưng ta thân là trưởng bối của cái nhà này, phải công chính liêm minh, cũng không thể tha cho con gái muội mà ủy khuất người bị hại được, đúng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy..." Cao thị không có tức giận như Phương thị đã đoán, cũng không ở nhà bà làm ầm ĩ lên, ngược lại giống như bây giờ, an an ổn ổn địa phụ họa, thỉnh thoảng còn áy náy cười.
Phương thị hơi nhíu mày, thực không biết hôm nay Cao thị này đến đây để làm gì.
"Muội tử hiểu rồi chứ?" Phương thị lần nữa ngồi xuống, đối mặt với Cao thị tiếp tục nói, "Nữ nhi muội ngày thường hay dùng mánh khóe để lười biếng thì cũng thôi, ta đều mở mật mắt nhắm một mắt cho qua, thế nhưng chuyện lần này, ta thật khó mà tha thứ cho được.
Chuyện nó thiếu chút nữa hại cháu gái ta hôn mê bất tỉnh vậy mà cũng không biết hối cãi, lại còn hại cháu trai nhỏ chưa đến một tuổi của ta nữa, người như vậy ta không thể lưu lại trong nhà,
hôm kia lão tam đã viết hưu thư, sau này cùng với con gái của muội không còn chút quan hệ gì nữa, hai nhà chúng ta bây giờ cũng không còn tính là thân thích gì nữa."
"Cái gì? Sao cả hưu thư cũng làm rồi?" Cao thị nghe xong câu này, phản ứng kịch liệt, lớn tiếng hỏi, "Bà thông gia, làm người phải biết tha thứ, ta nghe nói lần này con gái ta bị bỏ tù hai mươi năm bây giờ bà lại dựt dây cho con rể lập hưu thư bỏ con gái ta, chờ hai mươi năm sau con gái ta được tự do rồi, ai còn muốn lấy nó nữa?'
"Người khác không dám lấy, lẽ nào nhà ta còn dám sao? Lấy một người vợ như vậy, ta thà rằng để cho lão tam độc thân cả đời còn hơn dù sau con cũng đã sinh, không còn lo lắng về vấn đề nói dõi nữa." Phương thị nguyên còn chịu đựng Cao thị không có tức giận, chỉ là người tới cửa là khách, mà trước đó cao thị không có làm ầm ĩ gì nên bà cũng không có gây khó dễ cho Cao thị.
Lúc này, Cao thị đột nhiên kích động, mơ hồ muốn Triệu lão tam thu hồi ý tứ làm hưu thư kia, Phương thị ngay lập tức thay đổi thái độ.
Mặc dù mấy ngày nay sau khi suy nghĩ lại, hiểu được Dương thị có kết quả này đúng là có chút tội nghiệp, nhưng để cho nàng ta trở lại Triệu gia là không thể nào, 'nhất mã quy nhất mã', để Dương thị về lại Triệu gia, chính là tai họa sau này, không chừng lúc đó nàng ta lại gây ra chuyện lớn gì nữa, khi đó hối hận cũng đã muộn.
"Bà thông gia, không thể nói như vậy được, con gái của ta tốt xấu gì cũng sinh cho nhà bà hai đứa cháu, hơn nữa nhiều năm như vậy không có công lao thì cũng có khổ lao, làm sao có thể nói muốn viết hưu thư là viết, hơn nữa còn đuổi nó ra khỏi đại môn, chờ nó từ trong đại lao trở về, phải sống như thế nào đây?" Cao thị đối với chuyện bỏ vợ này chính là cực lực phản đối, ngược lại với thái độ thản nhiên trước chuyện Dương thị phải ngồi tù chắc như đinh đóng cột.
"Nhà ta tuy là nhà nông, nhưng cũng biết nữ nhân có thất xuất chi điều [bảy tội không phạm], bà nói xem con gái bà đã phạm vào mấy điều rồi, chỉ bằng một chuyện trộm cắp thôi, nhà bọn ta cũng có đủ lý do hưu nàng ta." Phương thị tức giận vô cùng, lập tức đứng dậy, "Phạm lỗi thì phải chịu phạt, mặc dù kết quả nàng ta nhận được ta có chút thương cảm, nhưng đó là do nàng ta tự tạo nghiệt, dù sao cũng phải nếm quả đắng mặc kệ có đồng tình hay thương hại, cũng không có cách mà thay đổi lại chuyện này."
"Bà thông gia, sao bà lại nhẫn tâm đến vậy,
Phương thị xoa xoa huyệt Thái Dương, sau đó khoát tay: "Trước kia bọn ta cũng đã cho nàng ta rất nhiều cơ hội để thay đổi, rốt cuộc vẫn là bọn ta ngu xuẩn mà lầm, nàng ta căn bản chẳng biết hối cải, đầu của ta rất đau, ta không muốn cãi nhau với bà ..."
"Bà thông gia."
"Không nên gọi ta là bà thông gia " Phương thị quả quyết địa trả lời, cùng lúc đó, Lý thị nghe động tĩnh sợ là có chuyện, nên chạy vào, vừa lúc thấy hai người đang tranh cãi, cước bộ dừng lại, nghĩ là muốn tránh đi.
Phương thị nhìn thấy, trực tiếp đối với Lý thị lắc đầu: "Vợ lão nhị, con cứ vào đây nghe đi, không có việc gì."
Cao thị tức giận đến cắn răng nghiến lợi, thấy mục đích ngày hôm nay mình đến đây không thành, ngược lại còn bị Phương thị vũ nhục, không khỏi tức giận.
Lúc bà biết con gái gặp chuyện không may, tâm đúng là thật hoảng loạn, thứ nhất là có thể liên lụy đến nhà mẹ đẻ bên này, thứ hai lo rằng từ nay về sau con gái sẽ không bao giờ có thể đem về cho nhà mẹ đẻ một chút tiền.
Hơn nữa chiếu theo tình hình bây giờ, nhà chồng của con gái làm ăn ngày càng phất lên không ít, nếu con gái còn ở đây, tốt xấu gì nhà mẹ đẻ cũng có thể hưởng ké chút lợi.
Cho nên, bà cũng không ngại việc con gái đang ở trong tù, chỉ cần con gái chịu đựng ít năm, khi đi ra vân là mệnh tốt.
Không ngờ, nhà chồng của con gái đã sớm hưu thê.
Cái này không phải là chặt đứt con đường phát tài của Cao thị ư? Làm sao mà Cao thị không nổi đóa lên cho được.
"Bà hãy nhìn cho kỹ" Phương thị quay sang nhìn Cao thị nói, "Đây mới là con dâu mà ta muốn, chăm chỉ làm việc, chịu khổ nhọc, lại hiếu thuận, nếu con gái bà có được một chút xíu tốt của vợ lão nhị thì nhà ta cũng sẽ không làm cái việc ác tâm như hưu thê đâu."
"Mẹ...!Đừng để tức giận mà hại sức khỏe." Lý thị không dám nhận lời khen của Phương thị, nhưng cũng không thể nói thẳng ra trước mặt Cao thị, dù sao cũng phải giữ thể diện cho mẹ chồng.
Vì vậy chỉ có thể bước tới an ủi
Phương thị vài câu.
Cao thị cũng đã đoán trước chuyện này không thể cứu vãn được nữa, liền bắt đầu khóc nháo, điểm này, quả thực rất giống Dương thị: "Nhìn đi, nhà chồng của con gái thật tốt quá mà, dầu gì con gái ta cũng hầu hạ các người ít năm, không có công lao thì cũng có khổ lao dù có làm sai chuyện thì đánh một hai cái ta không nói, đằng này còn giải nó đến nha môn thì thôi, nhưng sao các ngươi làm làm cái chuyện đoạt mạng người như vậy, đem nó hưu đi à nếu như nó biết được, nó còn sống ư đừng nói là hai mươi năm, ngay cả hai mươi ngày cũng không thể qua được."
Cao thị một phen ăn vạ, cũng nói trúng tâm tư của Phương thị, con người đúng là kỳ lạ, trước đây mỗi lần Dương thị ở dưới mắt bà kiếm chuyện, bà hận không thể tát một cái c.h.ế.t nàng ta, nhưng bây giờ dương thị bị bắt vào trong tù, bà trái lại cũng có chút đồng tình.
Cho nên mấy ngày nay, Phương thị cũng suy nghĩ lại, bọn họ làm vậy có phải là quá độc ác rồi không? Sau này hai đứa cháu khi trưởng thành có thể hận bọn họ khÔnG?
Cao thị thấy sắc mặt Phương thị có chút do dự, càng thêm thân thiết nói: "Bà thông gia, nếu bây giờ muốn thu hồi lại ý định hưu con gái tôi cũng không có chậm đâu, tốt xấu gì cũng nên lưu lại cái danh phận của con gái tôi ở nhà bà, tuy rằng nó phải ở trong tù mấy năm, nhưng khi tự do cũng chỉ có một chốn về, tôi van bà, xin bà đại phát từ bi."
Lý thị rũ mi, mắt thấy Cao thị cũng chẳng phải hạng người tốt gì, hôm nay đến đây lại đưa ra yêu cầu như vậy, cũng không biết bên trong còn có chủ ý gì đây.
Vừa vặn Triệu Tương Nghi từ bên ngoài trở về, vừa vào sân đã nghe thấy tiếng khóc la, lập tức dừng cước bộ lại, nàng còn tưởng rằng dương thị thật sự quay về.
Cái kẻ không biết tốt xấu kia mà trở về cũng khiến cho bao người phải khó chịu, khiến cho nàng nhớ lại chuyện xấu lúc Dương thị còn ở đây, Triệu Tương Nghi rất phiền chán bịt tai lại, đi vào trong nhà, muốn nhìn xem là có chuyện gì.
Vừa mới vào nhà, liền nghe được người kia tiếp tục cất lời: "bà nhìn nhà bà xem, ba người con dâu giờ chỉ còn hai, coi như lưu lại con gái tôi cũng tốt đi, cho dù vắng lặng nhưng người ta sẽ không ở sau lưng chỉ trỏ, bà nghĩ xem chuyện này mà truyền đi không phải là làm cho người ta phải chê cười sao, người ta sẽ nói con trai nhà bà không ai biết giữ vợ mình hết."
"Bà đừng có ở đây mà nói loạn, mau nhanh ra khỏi nhà ta mau." Triệu Tương Nghi lúc này đang đứng trước cửa, hai tay chống nạnh, môi vểnh lên, bộ dáng chính là đang rất tức giận, thật giống như Cao thị trước mắt đã phạm vào điều cấm kị của nàng.
Chính là khi đề cập đến Lã thị, cũng là có ý quở trách Triệu Tín Lương, đây chính là cấm kỵ của Triệu Tương Nghi.
Phương thị nghe thấy cháu gái nói như thế, nháy mắt hoàn hồn, vứt bỏ luôn sự đồng tình với Dương thị, lạnh lùng nhìn Cao thị nói: "Không mở miệng bình thì làm sao biết trong bình có gì, đây cũng là chuyện của nhà ta, cũng không cần bà tới đây để quản, tục ngữ có câu, 'nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nữ nhi bà đã là người của Triệu gia, hôm nay xử trí nàng ta thế nào cũng là do người nhà bọn ta quyết định, dù bà có nói đến vỡ miệng ra, bọn ta cũng sẽ không thay đổi quyết định."
"Bà mau đi ra ngoài" Triệu Tương Nghi cũng chưa từng gặp qua Cao thị, nhưng dựa vào khẩu khí của Phương thị cũng đoán ra được thân phận của
Cao thị, tuy rằng nàng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao Cao thị lại đến đây, nhưng chỉ bằng câu nói mà nàng đã nghe khi đứng ở ngoài cửa, cũng làm cho nàng không vui rồi.
.